Chương 814: “Cánh cửa" có thể di chuyển
Trương Cự đã sớm phát hiện ra Trần Ca không phải là người bình thường, đôi mắt của anh có thể vẫn giữ được bình tĩnh cho dù nhìn thấy cái gì, như thể không có gì trên thế giới này có thể làm anh ngạc nhiên.
Nói thẳng ra là cậu ta rất sợ những người như vậy, nhưng chính vì sợ mà cậu ta mới chọn cách nghe và làm theo.
Trương Cự đứng trước bức ảnh, mở con mắt phải còn lại của mình, cậu ta lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Ca.
Gương mặt bình thường, dáng vẻ khi lẫn vào trong đám đông là không thể tìm ra nổi, nhưng một người như vậy, ban nãy trong lúc lơ đãng lại để lộ biểu cảm làm cậu ta sợ hãi.
Thật khó để diễn tả, nó giống như sự kết hợp của một lệ quỷ có oán niệm sâu nặng và một kẻ mất trí biến thái, từ khuôn mặt đó có thể thấy sự điên cuồng, bệnh hoạn và độc ác, duy chỉ không có sự sợ hãi.
Trương Cự biết mình trông như thế nào, cậu ta luôn cảm thấy mình là một con quái vật đáng sợ, nhưng hành động vừa rồi của Trần Ca khiến cậu ta phát hiện ra rằng trên đời này còn có những “quái vật” đáng sợ hơn.
“Đúng vậy, chúng ta là cùng một loại người.”
Cậu ta tin lời Trần Ca nói, vì chỉ những người từng trải qua địa ngục mới có biểu cảm đó, còn đối phương, cũng giống như mình, đã quên quá khứ rồi.
“Xin lỗi, thầy Bạch, em nhớ lại một số kỷ niệm rất khó chịu nên bị mất kiểm soát.” Giọng của Trương Cự rất khó nghe, nhưng thái độ của cậu ta đã tốt hơn nhiều.
“Không sao, có giáo viên nào thực sự trách học sinh không?” Trần Ca nở nụ cười làm người khác cảm thấy hiền lành hơn nhiều, rất dịu dàng, khó mà tin được người nói chuyện với Trương Cự vừa rồi cũng là anh: “Em nhớ ra cái gì đấy? Không cần lo lắng, hãy kể hết cho thầy nghe.”
“Thật ra cũng không có gì cả, tất cả chỉ là những ký ức đau buồn thôi.” Vết thương trên người của Trương Cự vẫn còn rỉ máu, quần áo cậu ta dần bị nhuộm đỏ: “Em nhớ lại bản thân khi chứng kiến vụ án mạng, em nhát gan và rụt rè; em nhớ cảm giác ngọn lửa đốt cháy da thịt của em, như những mũi kim đâm vào da thịt, cho đến khi em không còn cảm giác đau đớn nữa; em cũng nhớ cách em nằm đau khổ giãy giụa trong phòng vô trùng, nỗi tuyệt vọng bén rễ trong trái tim em, em không muốn chết, nhưng em không biết làm thế nào để sống sót.”
“Vậy thì trong giai đoạn cuối của cuộc đời, có điều gì đặc biệt xảy ra với em hoặc xung quanh em không?” Trương Cự xuất hiện ở thế giới bên trong “cửa”, nhưng vào lúc đó cậu ta đã mất khả năng đẩy cửa, Trần Ca tò mò cậu ta vào ngôi trường này bằng cách nào, chỉ khi biết cách vào, anh mới có cơ hội đoán được đường trốn thoát.
Trong cảnh tượng ba sao, "cửa" là lối vào duy nhất, nhưng cảnh tượng bốn sao có vẻ hơi khác một chút.
“Giai đoạn cuối cùng của cuộc đời...” Trương Cự đưa tay sờ lên khuôn mặt mình: “Dường như em bị hôn mê, nhưng em có thể nhận thức được thế giới bên ngoài, em không thể phân biệt được đâu là hiện thực và đâu là ác mộng, nhưng em nhớ rõ một chuyện, mỗi khi trời đã khuya, trong phòng bệnh sẽ xuất hiện một cánh cửa.”
“Cửa?”
“Em ở bệnh viện bảy ngày, cánh cửa đó đêm nào cũng xuất hiện, càng ngày càng gần em, cho đến cuối cùng, nó chạy đến giường của em.” Trương Cự ngẩng đầu, mặt đầy máu: “Đó là một cánh cửa có thể di chuyển, em càng sợ hãi và tuyệt vọng, nó sẽ càng gần em. Em không thể cầu cứu, vào buổi tối ngày thứ tám, cánh cửa bị đẩy ra từ bên trong, từng cánh tay một vươn ra khỏi cánh cửa, kéo em vào trong đó.”
Tình huống được Trương Cự mô tả cũng giống như những gì đã xảy ra với Thường Cô, cả hai đều gặp phải một "cánh cửa" tự di chuyển, mỗi nửa đêm rạng sáng, cánh cửa sẽ từ từ tiếp cận người đang ngủ, và cuối cùng dừng ở bên giường, cửa bị đẩy ra từ bên trong, mang người sống từ trên giường đi.
“Phía sau cửa chính là trường học này đúng không?” Trần Ca càng tò mò về những gì đã xảy ra sau đó, anh muốn biết Trương Cự bị mất trí nhớ như thế nào, và làm thế nào mà cậu học sinh bị biến dạng trong đám cháy lại trở thành nửa áo đỏ.
Trương Cự lắc đầu: “Em mơ một giấc mơ, một giấc mơ không thể nào chân thực hơn. Trong giấc mơ mọi người đều gọi em là Lâm Tư Tư, em đã nhiều lần nói với họ rằng em tên là Trương Cự, họ nhận nhầm người rồi, nhưng họ cho rằng em đang nói đùa.”
“Không ai tin em, em chỉ có thể sống trong giấc mơ dưới cái tên Lâm Tư Tư, và trải qua tất cả những gì Lâm Tư Tư đã gặp phải, dần dà, ngay cả bản thân em cũng bắt đầu tự hỏi liệu rốt cuộc mình có phải là Lâm Tư Tư không?”
“Bị bắt nạt, bạo lực lạnh, bị mọi người coi nhẹ, sống như vậy thật không tốt gì, nhưng sau khi nghĩ lại, trong hiện thực bản thân mình đã trở thành một con quái vật, cứ sống trong giấc mơ như thế này thật ra cũng khá tốt.”
Giọng nói đều đều, Trương Cự giống như đang kể câu chuyện của người khác: “Em không có bạn bè, và cả thế giới đều ghét em, sự tra tấn về tinh thần và thể xác dần dần khiến em chết lặng, mãi cho đến một ngày, có một cô gái bước vào trong giấc mơ của em.”
“Đó là một ngày mưa, cặp sách của bạn ngồi cùng bàn bị người ta nhét một con ếch, cô ấy nghi ngờ là em làm điều đó, nhưng sao em có thể làm một chuyện nhàm chán như vậy chứ?”
“Không ai nghe lời bào chữa của em, các bạn cùng lớp đuổi em ra khỏi lớp, mọi người trong hành lang đều nhìn em với ánh mắt kỳ lạ, em không thể làm gì khác hơn là một mình chạy trốn lên sân thượng của tòa nhà dạy học.”
“Ở đó, em đã gặp cô ấy.”
“Dù biết đó là mơ, em vẫn cảm thấy cô gái đó rất đặc biệt.” Giọng nói của Trương Cự đã bắt đầu thay đổi: “Cô ấy là Thường Văn Vũ, là người duy nhất không xem nhẹ em.”
“Em đã nói tất cả sự oan ức của mình với cô ấy, cô ấy tỏ ra khá thấu hiểu.”
“Sau này em kể cho cô ấy nghe về quá khứ của mình và nói với cô ấy thật ra em không phải là Lâm Tư Tư.”
“Cô ấy cảm thấy rất hứng thú với những gì em nói, và em cũng thích ở chung một chỗ với cô ấy, bởi vì chỉ khi ở bên cô ấy, em mới có thể không quên bản thân và không bị giấc mơ đó đồng hóa.”
“Bọn em gặp nhau trên sân thượng vào mỗi buổi tối, và em dần cảm thấy rằng mình không thể sống thiếu cô ấy.”
“Ngay khi em cảm thấy cuộc sống đang dần trở nên nhiều màu sắc hơn, cô ấy đột nhiên hỏi em một câu: Có muốn ngắm cảnh bên ngoài trường không?”
“Lúc đó em cũng không hiểu ý của câu hỏi này, em chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy, cho nên đã gật đầu.”
“Vào lúc trời tối, sau 0 giờ đêm, cô ấy đã dẫn em đến thư viện.”
“Cửa thư viện trường vẫn luôn bị khóa, bọn em nhảy qua cửa sổ để bước vào đó và tìm thấy một chiếc gương sau giá sách trên lầu ba.”
“Chiếc gương đó rất lớn, cô ấy nói rằng chiếc gương này vẫn có thể được dùng vài lần nữa, và bảo em tuyệt đối không được nói với ai.”
“Em rất tin tưởng cô ấy, đồng thời cũng nhớ tới một chuyện, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy gương ở trong giấc mơ này!”
“Em hỏi cô ấy rằng em nên làm gì?”
“Cô ấy nói chỉ cần em yên tĩnh nhìn vào gương là được.”
“Em đứng ở trước gương, cô ấy trốn sau lưng em, trong đêm tối tĩnh mịch, em cứ đứng nhìn mình trong gương như thế.”
“Càng nhìn, em càng cảm thấy người trong gương không giống mình. Thời gian dần qua, em trong gương bắt đầu chảy máu, trên mặt người trong gương cũng xuất hiện những vết sẹo.”
“Tai của người đó héo rũ, mắt trái nhắm nghiền, mặt đầy máu!”
“Em không dám tiếp tục quan sát, nhưng khi em muốn rời đi, con quái vật trong gương đã bắt được em!”
“Máu chảy trên mặt gương, cho đến khi toàn bộ gương bị nhuộm thành màu đỏ!”
“Em hét lên cầu cứu, quay đầu lại nhìn Thường Văn Vũ, nhưng cô ấy thờ ơ, đến tận bây giờ em vẫn nhớ những lời cuối cùng cô ấy nói với em: Tại sao phải sợ? Cậu trong gương mới thực sự là cậu.”
“Những ngón tay mảnh mai của cô ấy ấn nhẹ vào mắt trái của em, và từ từ lấy mắt trái của em ra!”
“Thế giới mất đi màu sắc trong tích tắc, em bị con quái vật trong gương kéo đi, vào thời khắc ấy mọi kỳ vọng tốt đẹp đều biến thành lời nguyền độc ác nhất.”