Chương 815: Đây chỉ là một dự đoán
“Thường Văn Vũ lấy mắt trái của em, và em trông giống hệt con quái vật trong gương.”
“Cô ấy phá tan mọi tưởng tượng của em, em không phải Lâm Tư Tư mà là Trương Cự, con quái vật trông đáng sợ trong gương là chính em.”
Vết thương rỉ máu, áo khoác của Trương Cự gần như bị nhuộm thành màu đỏ, điều đáng sợ hơn là những tơ máu trên quần áo của cậu ta cứ đan xen vào nhau, càng ngày càng nhiều.
Lúc đầu, Trần Ca cho rằng Trương Cự là nửa áo đỏ, nhưng ngay sau đó anh phát hiện ra mình đã đánh giá thấp đối phương. Cùng với ký ức liên tục bị đánh thức, vết máu trên người Trương Cự càng ngày càng nhiều, gần như nhuộm đỏ cả người.
“Em bị kéo vào trong gương và đứng nhìn Thường Văn Vũ ở bên ngoài gương, cô ấy nắm lấy mắt trái của em, đôi môi khép mở, như thể đang nói: còn thiếu một thứ.”
“Con mắt trái của em từ từ thay đổi trong tay cô ấy, những ký ức về cuộc đời em hiện lên trong con mắt, khi cô ấy lấy đi con mắt trái của em, cô ấy cũng lấy đi tất cả những tốt đẹp và hy vọng của em.”
Tí tách, tí tách...
Máu trên người Trương Cự nhỏ giọt trên hành lang, trong tòa nhà dạy học mơ hồ phát ra những tiếng bước chân, nhưng cho dù có nhìn vào hướng nào cũng không thấy ai đi qua.
“Sau tấm gương là thế giới như thế nào vậy?” Trần Ca nhẹ giọng hỏi.
“Màu đỏ, chỉ có màu đỏ, mọi thứ đều là màu đỏ.”
Mô tả của Trương Cự khiến Trần Ca nhớ lại khung cảnh đằng sau cánh cửa của nhiệm vụ tập luyện ba sao: “Vậy sau đó em trở về đây bằng cách nào?”
“Trong gương còn có một em khác, người cậu ta đỏ như máu, muốn ăn thịt em, em không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể vội vàng chạy đi. Sau khi chạy một hồi lâu, em mới nhận ra phía sau gương cũng có một trường học, không có một bóng người, ít nhất về bề ngoài là như vậy.”
“Sau đó thì sao?”
“Em đã không sống sót qua đêm đầu tiên, cuối cùng lại bị em phía sau tấm gương bắt được.” Trong mắt Trương Cự hơi hơi mờ mịt: “Trong trí nhớ của em, người đó đã giết em, nhưng khi em mở mắt ra lần nữa thì bản thân đã trở lại ngôi trường này, đồng thời em đã mất gần hết trí nhớ và trở thành một thành viên của ngôi trường này.”
“Nói cách khác, trí nhớ của em đã bị chính mình bóp méo sau khi chết?”
“Có thể hiểu là như vậy, em không biết giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, nếu thầy muốn tìm ra đáp án, em đoán thầy phải tự mình đi đến thế giới đỏ như máu trong gương để tìm.” Có lẽ Trương Cự không nói dối, tuy rằng vẻ mặt cậu ta rất đáng sợ, nhưng lại có biểu cảm rất nghiêm túc.
“Thầy đã hiểu đại khái rồi.” Trần Ca nói nhẹ nhàng: “Thông thường, "cửa" là con đường duy nhất để vào thế giới đỏ như máu, nhưng trong cảnh tượng này có tồn tại một lệ quỷ ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, kẻ đó rất có thể là trên áo đỏ, kẻ đó đã sử dụng chiếc gương làm vật trung gian để ngăn cách thành một cảnh tượng khác trong thế giới đỏ như máu, đó cũng chính là ngôi trường mà chúng ta đang ở, mấy em có thể hiểu những gì thầy nói không?”
Tất cả các thành viên trong câu lạc bộ có mặt ở đây đều lắc đầu.
“Ví dụ rất đơn giản, đẩy cánh cửa này ra, chúng ta sẽ bước vào thế giới màu đỏ máu. Ở trong thế giới màu đỏ máu này, chúng ta tìm thấy một chiếc gương, khi chạm vào tấm gương này, chúng ta sẽ bước vào thế giới bên trong gương.”
“Nếu lấy việc nằm mơ làm ví dụ thì rất dễ hiểu. Người bình thường sống ở hiện thực, sau khi ngủ say và nằm mơ, tư duy của chúng ta sẽ xuất hiện thế giới trong mơ này, nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta nằm mơ trong thế giới giấc mơ đó? Ý thức của chúng ta sẽ xuất hiện trong giấc mơ chồng giấc mơ đó.”
“Thế giới đỏ như máu được tạo nên từ sự tuyệt vọng và những cảm xúc tiêu cực, và thế giới đằng sau tấm gương giống như một "giấc mơ" do chính tay người đẩy cửa tạo ra.”
Trần Ca đã cố gắng rất nhiều cũng không thể giải thích rõ ràng cho các học sinh, nhưng anh cũng đã nghĩ thông suốt một vấn đề rất mấu chốt.
Khi tỉnh dậy, anh đã mất liên lạc với tất cả các nhân viên, chiếc điện thoại màu đen cũng không mang theo bên mình, điều này khiến anh rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.
Anh vẫn không thể nào hiểu được, chủ nhân trường học đã làm như thế nào?
Không nói tới điện thoại màu đen, Trương Nhã ẩn ở trong cái bóng của anh, lúc này cái bóng của anh cũng đã trở nên vô cùng bình thường, Trương Nhã không có ở trong đó.
Từ điểm này có thể giải thích rằng, bản thân anh không thực sự đi vào ngôi trường này.
Như Trương Cự đã nói vừa rồi, khi cậu ta soi gương, trong gương có một cậu ta khác.
Một người thì hiền lành và tốt bụng, người còn lại thì tàn bạo đẫm máu, hai cái này hợp lại với nhau mới thật sự là cậu ta.
“Có lẽ mình cũng gặp phải vấn đề tương tự như Trương Cự, một nhân cách ở trong gương và một nhân cách ở bên ngoài gương.”
Tất cả những điều này chỉ là suy đoán của Trần Ca và không có gì đảm bảo rằng nó đúng 100%, anh giống như đang đi trong sương mù, và ánh sáng duy nhất trên thế giới lúc này là chính bản thân anh.
“Chiếc gương mà Thường Văn Vũ dùng ở trong thư viện, chờ sau khi xem xong nhà vệ sinh, bước tiếp theo là đến thư viện.” Trần Ca nói ra suy nghĩ của mình.
“Nơi đó mọi người tránh còn không kịp, tại sao thầy lại còn muốn tự mình đi xem?” Trương Cự không thể nào hiểu được Trần Ca, ký ức của cậu ta vừa mới thức tỉnh, trong đầu hiện lên vô số ký ức, ánh mắt hơi hơi mờ mịt.
“So với ở đây, thầy càng thích thế giới màu đỏ như máu đó hơn, bởi vì nơi đó còn chân thực hơn nơi này.”
Từ những gì Trần Ca nói, có thể thấy rằng anh không phải là một người bình thường, Trương Cự suy nghĩ một chút rồi cũng không phản đối: “Đúng lúc, em cũng muốn tìm hiểu xem bản thân đã xảy ra chuyện gì, theo lý thuyết không phải em đã chết rồi sao?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Trương Cự, vẻ mặt của Trần Ca càng trở nên thoải mái hơn, anh đã có một người trợ giúp tốt.
“Đi thôi, đi vào nhà vệ sinh nhìn trước đi.” Trần Ca và những người khác đã đứng trong hành lang khá lâu, cũng may trong tòa nhà dạy học không có chuyện gì xảy ra.
Máu trên người Trương Cự nhỏ xuống đất, kèm theo tiếng tí tách, lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, nhưng kỳ lạ là bọn họ chỉ nghe thấy tiếng bước chân, không nhìn thấy ai cả.
“Chu Long, cậu đã nhìn thấy biến hóa trên cơ thể Trương Cự chưa? Mặt của cậu ta... thật kinh khủng.” Chu Đồ không dám lại gần Trương Cự và Trần Ca, cảm thấy cả hai người đều là kẻ điên.
“Cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể tin tưởng thầy Bạch, những thay đổi trên cơ thể Trương Cự chẳng phải chứng tỏ thầy ấy không lừa gạt chúng ta sao? Chúng ta đang tìm lại ký ức đã mất.” Sắc mặt Chu Long không tốt lắm, cậu ta cắn răng, ngón tay cầm điện thoại đã trắng bệch.
“Được rồi.” Chu Đồ quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau, cậu ta sợ hãi không dám đi về một mình: “Mình thật sự là điên rồi, sao có thể tham gia một câu lạc bộ như vậy chứ.”
Cậu ta tàn nhẫn, cúi đầu muốn nhặt con dao làm bếp trên mặt đất, nhưng ngay tại thời điểm cúi đầu, tầm mắt của cậu ta đảo lộn, cậu ta nhìn thấy có mấy người lộn ngược đang đứng ở hành lang phía sau nhìn chằm chằm cậu ta.
Không đúng!
Chính xác mà nói, những kẻ lộn ngược đó đang nhìn chằm chằm vào Trương Cự cùng Vương Nhất Thành trên lưng Trần Ca!
Chu Đồ sợ hãi đến mức khuỵu xuống, may mà có Chu Long đỡ.
“Cậu làm sao vậy?”
“Phía sau có người! Có rất nhiều người đi sau chúng ta!" Giọng Chu Đồ run run.
“Có đâu?” Chu Long quay đầu nhìn lại, trên hành lang trống trải chỉ có mấy người bọn họ: “Có phải cậu đã xuất hiện ảo giác rồi không?”