Chương 843: Cuộc phản công của người bị hại
Người đàn ông trung niên rõ ràng không có ý trả lời câu hỏi của Trần Ca, theo gã thấy, Trần Ca chỉ là một học sinh mới không biết trời cao đất rộng.
“Mày nhiều lời quá!”
Người đàn ông trung niên giơ cao chiếc ghế gỗ đập tới vai Trần Ca, gã không muốn để lại vết thương rõ ràng trên người Trần Ca, bọn họ có kinh nghiệm già dặn, biết đánh vào đâu là đau nhất mà không để lại dấu vết.
“Bùm!”
Chiếc ghế đập vào bức tường của hành lang, Trần Ca né được nó một cách nguy hiểm.
“Còn dám chống cự?” Vết sẹo trên mặt người đàn ông trung niên bắt đầu vặn vẹo, mấy người bạn đồng hành phía sau cũng đi về phía bên này.
“Khi tôi đến, đã có người đi nói với giáo viên, chẳng mấy chốc họ sẽ đến thôi.” Không ai tin lời Trần Ca nói cả. Người anh run lên, ánh mắt hoảng hốt, mọi chi tiết đều nói với mọi người ở đây là anh đang nói dối, anh rất sợ hãi.
“Mày có tin những gì mày nói không?” Người đàn ông trung niên lại kéo ghế đi về phía Trần Ca, Trần Ca lui về phía sau, phát hiện ra kẽ hở, lập tức chạy sâu hơn vào khu nhà kho.
Càng đi vào trong càng hoang vu, không ai nghĩ tới Trần Ca sẽ tự tìm đến cái chết, vì vậy phản ứng của họ chậm hơn một chút.
Chờ đến khi bọn họ nhận ra, Trần Ca đã chạy trốn ra ngoài được khoảng mấy mét.
“Nhìn đứa nhỏ này xem, bị dọa đến không phân biệt được phương hướng rồi.” Người đàn ông trung niên cùng mấy người đàn ông khác từ trong đi ra nhà kho, liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi hiện lên từng tơ máu.
“Mau đuổi theo đi! Đừng để cậu ta chạy mất!" Mấy học sinh trong lớp của Trần Ca vẫn chưa hình dung được tình hình, bọn họ vẫn muốn dạy cho Trần Ca một bài học.
Những cô hồn dã quỷ bên ngoài trường học cũng không đi ngay lập tức, như cố ý muốn khiến Trần Ca chạy xa hơn.
“Đừng vội, nó chạy không được.” Một ông lão đứng sát bên ngoài liếm môi một cái, nuốt nước miếng, vươn một ngón tay về phía những người khác: “Tao muốn một phần, bọn mày chia phần còn lại.”
“Lão già, nửa phần là ông đã đủ ăn rồi.” Người đàn ông trung niên ném cái ghế gỗ đến trước mặt các học sinh: “Bọn mày ở lại đây, ở sâu trong hành lang rất nguy hiểm, bọn tao cũng không biết bên trong giấu bao nhiêu người không thuộc về trường học này.”
Nhìn thấy Trần Ca sắp biến mất khỏi tầm mắt của mình, những con quái vật không thuộc về ngôi trường này mới đuổi theo.
Bọn họ cố tình giữ khoảng cách với Trần Ca, hy vọng Trần Ca có thể chạy xa hơn một chút, tạo điều kiện cho những hành động tiếp theo của họ, đó là điều mà Trần Ca muốn thấy.
Đôi bên đạt được một sự hiểu biết ngầm không thể giải thích được, một đuổi một chạy, chạy qua hai hành lang dài, cuối cùng vẫn là Trần Ca chủ động dừng lại.
Anh giả vờ kiệt sức và trốn trong một nhà vệ sinh cũ nát ở cuối hành lang.
“Cánh cửa mà người đẩy cửa trong Thông Linh Trong Trường Ma đẩy ban đầu cũng chính là ở trong nhà vệ sinh, hiện tại mình lại bị ép phải chạy vào nhà vệ sinh, đây là trùng hợp, hay là "ý trời" trong chỗ tăm tối này?”
Người đẩy cửa bị thương ở phòng cuối cùng trong phòng vệ sinh này, lần này Trần Ca cũng trốn ở phòng cuối cùng.
Hành lang đầy sương mù máu, sân trường vắng vẻ, xung quanh không có một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập và tiếng hít thở của bản thân.
Két.
Cửa bị đẩy ra, bên tai vang lên tiếng bước chân, hình như giày của đối phương đã giẫm phải máu, xen lẫn là một âm thanh kỳ quái.
“Đứa nhỏ đó cũng đã từng gặp phải chuyện như vậy sao?”
Lịch sử tái hiện một lần nữa, nhưng lần này nạn nhân đổi thành Trần Ca.
“Mày ở trong này sao?”
Một giọng nam chói tai vang lên từ cửa nhà vệ sinh, những cô hồn dã quỷ bên ngoài trường đang trêu đùa Trần Ca.
Két...
Cửa phòng thứ nhất được đẩy ra từ từ, tiếng bước chân dần tới gần.
Trần Ca hít một hơi, cảnh tượng anh nhìn thấy trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học hiện lên trong tâm trí anh, những gì anh đang trải qua bây giờ có thể chính là những gì đứa trẻ đó phải chịu đựng trước khi chết.
Sợ hãi, bồn chồn, tim đập nhanh, cố gắng che miệng và mũi, không để mình phát ra bất kỳ tiếng động nào, lưng áp sát vào vách tường, sức lực bị bòn rút từng chút một, cuộn mình trong góc của phòng vệ sinh bẩn thỉu.
Thân thể gầy gò không ngừng run rẩy, đại não tràn đầy hình ảnh sau khi bị bắt bọn họ làm gì mình, các loại cảm xúc tiêu cực giày vò não và linh hồn, một đứa nhỏ thì làm sao có thể đối mặt với chuyện này một mình được.
Khi tự mình trải nghiệm, Trần Ca càng hiểu những đứa trẻ đó hơn, người lớn nhìn thế giới từ một góc độ khác với trẻ em, nỗi sợ hãi trong mắt trẻ em cũng khác với người lớn.
Trần Ca xoa xoa lòng bàn tay lạnh cóng, nhịn không được suy nghĩ: “Giọng nói kia lại xuất hiện sao?”
“Có phải mày đang ở đây không?”
Cánh cửa phòng thứ hai bị đẩy ra, giọng nói của họ nghe rất lạ, giống như những bóng ma không thể thoát khỏi, như hình với bóng.
“Tao nhìn thấy mày rồi, tao biết mày trốn ở chỗ này.”
Cửa phòng thứ ba bị đẩy ra, sương máu trong không khí càng thêm dày đặc, không khí trong nhà vệ sinh càng thêm áp lực.
Mùi máu tanh thoang thoảng kích thích mọi người, trong hốc mắt tràn đầy tơ máu, khuôn mặt méo mó kích động chen chúc vào nhà vệ sinh.
“Mày sắp bị bọn tao bắt rồi.”
Vết sẹo rỉ ra máu tươi, người đàn ông trung niên đang cầm sợi dây mà gã tìm thấy trong nhà kho, ngón tay lướt qua cửa phòng vệ sinh và gõ nhẹ nhàng, động tác tao nhã, gã đang hưởng thụ quá trình này.
“Cũng không có trong phòng thứ tư, xem ra nó đang ở phòng cuối cùng rồi.”
Móng tay cọ xát ván gỗ, phát ra tiếng động làm người ta sợ hãi, tiếng bước chân dừng ở cửa phòng cuối cùng.
“Mày đang ở trong này sao?”
Khóa cửa lắc lư, trái tim không ngừng đập loạn xạ, kẻ bắt nạt đã chuẩn bị sẵn sàng, kết cục đã được quyết định từ lâu.
“Khóa rồi à? Tao biết mày ở bên trong! Đi ra, đi ra mau!”
Cửa phòng vệ sinh bị đập và lắc lư liên tục, lúc này đứa trẻ trốn trong đó sẽ cảm thấy bất lực như thế nào, chỉ có thể một mình đối mặt với những kẻ đáng sợ kia và cố gắng chịu đựng.
“Đi ra, đi ra!”
Âm thanh bên ngoài càng ngày càng lớn, tiếng bước chân, tiếng la hét, tiếng đập cửa phòng, ba tiếng động đan xen vào nhau có thể khiến người sống phát điên.
Rầm!
Ổ khóa cũ không chịu nổi việc bị nhiều người đập như vậy, cuối cùng cửa phòng cũng bị phá mở.
Người đàn ông trung niên xông vào đầu tiên nắm lấy sợi dây, chen vào trước khi cửa phòng được mở ra hoàn toàn.
“Đẩy nó ra ngoài! Bắt nó rồi đẩy ra ngoài đi!”
Những người phía sau la hét, nhưng người đàn ông trung niên không đáp lại tiếng nào, giống như là đã biến mất rồi.
Két…
Tấm cửa với ổ khóa bị đập nát từ từ mở ra, tiếng tí tách vang lên bên tai mọi người.
Máu tươi chảy ra từ phía dưới ván cửa, mùi máu tanh nồng nặc xộc lên, trong phòng vệ sinh chật hẹp chật cứng người.
“Điều mấy người nghĩ đến là đánh nhau, điều tôi muốn lại là giết người diệt khẩu, ngay từ lúc bắt đầu mục đích của chúng ta đã khác nhau rồi.”
Trần Ca đóng quyển truyện tranh lại, dựa vào tường, dùng bàn tay ném một cục máu nâu đỏ về phía trước, thứ đó trông như là một trái tim khô héo.
“Nuốt hết tất cả mấy người, chắc Bạch Thu Lâm cũng có thể trở thành áo đỏ nhỉ?”