Chương 86: Phòng học cuối cùng
“Người nấp ở phòng thứ sáu là cha của Phạm Úc!” Trước khi đọc mảnh giấy, Trần Ca chưa từng nghĩ theo hướng này: “Xem ra cô của Phạm Úc đã giấu thứ rất quan trọng.”
Trước kia, khi Trần Ca suy luận ra hung thủ đã thiếu một mấu chốt rất quan trọng, đó chính là động cơ giết người, sự xuất hiện của những mảnh giấy này đã chỉ rõ phương hướng cho Trần Ca.
“Tổng cộng ba mảnh giấy, nét bút đều không giống nhau, nói cách khác có ít nhất ba người biết rõ việc làm bẩn thỉu trước đây của thầy Phạm từng làm, đây chắc không phải vu cáo và cố tình dọa dẫm.”
Trần Ca không động tới mảnh giấy kẹp trong sách, bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, mảnh giấy rất dễ bị nát, anh ấy lo sẽ hủy đi chứng cứ quan trọng.
“Nét bút trên giấy rất rõ ràng, không có cố tình che giấu, chắc hẳn thầy Phạm giữ lại ba mảnh giấy là muốn thông qua so sánh nét bút để bắt lấy ba học sinh này. Suy cho cùng Trung học Mộ Dương không lớn lắm, anh ta còn có thể lợi dụng chức vụ, trong thời gian ba ngày có thể kiểm tra gần hết nét bút của toàn bộ học sinh.”
Trần Ca chép lại nội dung trên mảnh giấy, thực ra trong lòng anh cũng rất hiếu kì, làm thế nào ba học sinh này lại có thể phát hiện bí mật trong phòng vệ sinh: “Không lẽ họ cũng là người bị hại? Nhưng nhìn ngữ điệu giữa các hàng chữ lại không giống, nhất là câu cuối, không muốn rời đi thì ở lại mãi mãi, đây hoàn toàn không giống lời người bị hại sẽ nói.”
Thông tin truyền lại từ ba mảnh giấy vô cùng mạnh mẽ, nhưng yêu cầu do họ đề ra trong mắt Trần Ca là vô cùng trẻ con, cách giải quyết chính xác đối với hành vi giống như cha của Phạm Úc chính là báo cảnh sát, khiến anh ta nhận lấy hình phạt. Chứ không phải là xin lỗi công khai gì đó, bởi vì một số chuyện một khi lộ ra sẽ gây tổn thương lần hai cho người bị hại, khiến nỗi đau tận đáy lòng của họ lộ trước mặt người khác.
“Nhìn nội dung trên mảnh giấy đúng là giống học sinh viết, không lẽ người ném thầy Phạm xuống giếng chính là bọn họ?” Động cơ giết người đã có, nhưng thủ đoạn gây án và thời gian lại không khớp, người mất tích tối đó là hai người trưởng thành, muốn xử lý hai người trưởng thành trong lặng lẽ và che giấu hiện trường, không để lại dấu tích thật không giống việc mấy học sinh có thể làm ra được.
“Chắc chắn mình đã bỏ qua thứ gì đó.” Trần Ca thử suy nghĩ theo lập trường của cha Phạm Úc.
Đối với cha của Phạm Úc, xin lỗi công khai là điều không thể, một khi chuyện này lộ ra bên ngoài, anh ta sẽ thân bại danh liệt, còn phải đứng trước vành móng ngựa, trước khi anh ta tới Trường Trung học Mộ Dương đã phạm sai lầm một lần, xảy ra chuyện lần nữa là tái phạm, phải bị phạt nặng.
Chắc chắn cha của Phạm Úc hiểu rõ điều này, cho nên anh ta mới giữ lại mảnh giấy, muốn từ việc so sánh nét bút tìm ra học sinh uy hiếp anh ta, nhưng kết quả cho thấy anh ta tìm ba ngày liền mà không được gì hết.
“Tổng kết những điều đã biết, ba mảnh giấy không cùng một người viết, thầy Phạm so sánh tất cả nét bút trong trường cũng không tìm thấy người nào; ba người này còn phát hiện bí mật ở căn phòng thứ sáu, kì lạ ở chỗ họ không hề báo cảnh sát hay thông báo cho nhà trường mà lại dùng cách có hiệu quả kém nhất, dễ để lộ bản thân nhất là trực tiếp đi uy hiếp thầy Phạm; điều cuối cùng, nội dung trên mảnh giấy đã ứng nghiệm thật rồi.”
Ba điểm này là điều Trần Ca cảm thấy không hợp lý nhất, ghép lại với nhau chính là ba người không có trong trường học phát hiện bí mật nhìn trộm của thầy Phạm, sau khi cảnh cáo thầy Phạm không có tác dụng đã khiến anh ta mất tích.
“Người có thể phù hợp với ba điểm này căn bản không tồn tại.” Hung thủ là ai, Trong lòng Trần Ca đã nghĩ tới, nhưng bây giờ anh vẫn không thể chắc chắn.
“Trong mảnh giấy từng nhắc đến một cô gái, họ muốn cha của Phạm Úc xin lỗi cô gái đó, chỉ cần mình có thể tìm thấy cô ấy, rất nhiều vấn đề có thể giải đáp được.” Sau khi dùng ống kính livestream ghi nhớ tất cả, Trần Ca gập sách lại, trả nó về nguyên chỗ cũ.
“Mấy mảnh giấy này kẹp trong quyển sách, nếu không phải mình cố tình kiểm tra ngăm kéo thì đã bỏ qua mất rồi. Xem ra muốn làm rõ nguyên nhân hậu quả vẫn phải để ý từng chi tiết nhỏ mới được.” Trần Ca rời khỏi văn phòng của tổ toán học, kiểm tra tỉ mỉ từng phòng trên tầng hai nhưng đáng tiếc không có thu hoạch nào khác.
“10 giờ 30 rồi, cứ tiếp tục như vậy hai nhiệm vụ nhánh còn lại sẽ rất khó hoàn thành.” Trần Ca cầm đèn pin đi ra khỏi văn phòng, anh đội mưa tìm giếng nước trong trường, nhưng tìm cả tiếng đồng hồ cũng không tìm thấy.
“Giếng đâu? Điện thoại di động màu đen không thể xuất hiện sai sót được!” Trần Ca chạy khắp trường đều không nhìn thấy giếng, giày và quần của anh đều ướt sạch, dáng vẻ hơi nhếch nhác.
“Còn nửa tiếng nữa là 12 giờ đêm rồi, nhiệm vụ Giếng Sâu để sang một bên trước đã.” Trần Ca nắm chặt mũ áo mưa, cúi đầu đi về phía khu lớp học, anh muốn tới phòng học cuối cùng trước 12 giờ để xem thử, nếu nhiệm vụ phòng học khó hoàn thành quá thì anh sẽ chạy trốn.
Giày bị nước thấm vào, cảm giác bước đi rất nặng nề, mỗi một bước chân đều in lại một dấu giày trên mặt đất.
Sau khi đi vào khu dạy học, Trần Ca đi thẳng đến phòng học cuối cùng, nếu đã tới rồi, không vào xem thử thì không phải phong cách của anh.
Trần Ca đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy trên chiếc bàn ở giữa phòng học đặt sách và giấy bút, khiến người khác cảm thấy rất bất ngờ.
“Nhìn kì lạ thật đấy.”
Trước kia Trường Trung học Mộ Dương vốn là nơi hỏa táng, Trần Ca từng thấy những bài đăng kia có nhắc tới, một nhóm người nói phòng học cuối cùng ứng với phòng giữ xác của nơi hỏa táng, âm khí rất nặng, cho nên ông hiệu trưởng mới khóa phòng học này lại.
Còn có người nói học sinh một lớp của Trường Trung học Mộ Dương đi dã ngoại, xe bus xảy ra tai nạn, nhiều người tử vong, học sinh lớp đó vẫn thường quay về đi học, không còn cách nào khác mới mở ra phòng học này.
Cách nói cuối cùng khá hợp lý, khi Trường Trung học Mộ Dương chưa bị phong tỏa là ngôi trường có thực lực tổng hợp kém nhất trong các trường trung học tại Cửu Giang, ngôi trường mà thành tích của học sinh luôn đứng cuối. Để thay đổi tình hình này, giáo viên trường đề nghị dựa theo thành tích phân lớp giỏi và khá, lớp có thành tích càng thấp càng xếp sau, nhưng ý kiến này bị ông hiệu trưởng bỏ qua, đồng thời khóa phòng học cuối cùng lại, dùng đó cổ vũ học sinh, không ai sinh ra đã đứng cuối, dán mác giỏi, kém là hành vi sai lầm.
Truyền thuyết về phòng học cuối cùng của Trường Trung học Mộ Dương có rất nhiều, Trần Ca chỉ nhớ ba cái mà nhiều người thảo luận nhất.
Anh xác nhận thời gian một lần nữa, vào lúc 11 giờ 36 phút tối, phá cửa phòng học cuối cùng để vào trong.
Bước chân của Trần Ca rất nhanh, mục đích của anh rõ ràng, chính là nhìn thứ trên bàn ở khoảng cách gần.
Vừa bước vào phòng học, anh không cảm thấy có gì khác với bên ngoài, chỉ là yên tĩnh hơn một chút.
Trần Ca lại gần chiếc bàn, lật xem sách và giấy trắng, trên đó không có gì hết, đợi đến khi anh cầm quyển sách lên, đột nhiên phát hiện trên bàn gỗ khắc rất nhiều chữ.