Hệ thống nhà ma

Chương 85: Tao mới là người nên sợ hãi chứ!

Chương 85: Tao mới là người nên sợ hãi chứ!

Cửa phòng không đóng chặt, Trần Ca nhìn thấy cái bóng đỏ dừng ở trước cửa căn phòng thứ sáu, hai bên chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng manh.
Thời gian như trôi chậm lại, xung đột chính diện tựa như chỉ cần chạm nhẹ là bùng nổ.
Dường như sau vài giây, thân thể cái bóng đỏ nghiêng về phía cánh cửa, đồng thời vào lúc đó, Trần Ca cũng giơ búa đa năng trong tay lên.
Trong con ngươi chứa đựng hình ảnh cái bóng đỏ chạm tới cánh cửa, đi kèm theo đó là tiếng mở cửa cót két, mỗi một giây đối với Trần Ca đều là sự căng thẳng tột độ.
Cánh cửa còn chưa hoàn toàn mở ra, thân thể của cái bóng đỏ đã hướng về phía trong, đối mặt với uy hiếp có thể tồn tại, bản năng muốn sống giúp Trần Ca thực hiện phản ứng trực tiếp nhất.
Anh giơ cây búa trong tay lên thật cao, mạnh tay nện lên thân thể cái bóng đỏ đang trườn vào, rồi sau đó đạp một phát lên cánh cửa!
“Đùng!”
Cánh cửa của căn phòng vệ sinh cũ kĩ này trải qua một lần hành hạ như vậy, bản lề banh xác bay ra thật xa, cả cánh cửa cũng tông vào cái bóng đỏ không kịp tránh đi.
Cái bóng màu đỏ bên ngoài hoàn toàn không ngờ được sẽ phát sinh chuyện như vậy, thân ảnh của nó trở nên mờ mờ ảo ảo, lăn một vòng dưới đất, bỏ chạy ra khỏi nhà vệ sinh.
Trần Ca thở hổn hển, anh đã nghĩ rằng sẽ xảy ra một trận chiến ác liệt, nhưng không tưởng tượng được hình như đối phương còn sợ hơn cả anh, ban nãy mình bất ngờ xông ra, hình như đã làm nó sợ hãi.
“Có phải là cái tên này đã quên mình có thân phận gì rồi không?”
Tay cầm búa, Trần Ca không hề thả lỏng, lúc cái bóng đỏ bỏ chạy, căn phòng thứ năm vang lên tiếng khóc của con nít, hai đứa trẻ nghi ngờ là con của người phụ nữ đen gầy còn đang ở trong nhà vệ sinh.
“Đừng khóc!”
Trong phim ma xuất hiện vô số cảnh tượng tương tự, căn phòng trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng khóc quỷ dị, đây vốn là một màn rất đáng sợ, nhưng khi Trần Ca cầm búa sắt, bảo đừng khóc, tiếng khóc của con nít bên trong căn phòng lại thật sự dừng lại.
Anh hung ác đứng ở cửa căn phòng thứ năm, hai đứa bé che miệng, trên gương mặt tái nhợt toàn là sự kinh hoảng.
“Hai đứa giả bộ nạn nhân cái gì!”
Vừa nãy bị cái bóng đỏ làm cho thần kinh căng thẳng, Trần Ca hơi mất khống chế, tiếng anh khá lớn, kết hợp với việc quơ quơ búa làm hai đứa bé ở trong phòng phát sợ, bọn chúng nắm tay nhau, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
“Vừa rồi có phải mình quá hung dữ hay không?” Hai đứa bé rất có thể là em trai, em gái của Phạm Úc, bất kể là vì nhiệm vụ Giếng Sâu hay là vì tra rõ nguyên nhân thật sự của việc cha mẹ Phạm Úc mất tích, anh cũng nên đi theo bọn chúng.
Hai đứa nhỏ chạy thật nhanh, Trần Ca ở đằng sau dùng hết sức đuổi theo, bọn chúng nhanh chóng chạy khỏi khu vực phòng học, đi vào khu vực văn phòng.
Trần Ca theo sát phía sau, sau khi chạy lên tầng hai của văn phòng, hai đứa bé đột nhiên mất dạng.
“Tại sao không thấy nữa rồi?”
Kết cấu kiến trúc của văn phòng và những tòa nhà khác của Trường Trung học Mộ Dương khác nhau hoàn toàn, hỏa hoạn cũng không lan tràn đến nơi này, xung quanh nhìn cũng khá sạch sẽ.
Trần Ca tiện tay mở cửa một căn phòng bên cạnh, nhìn sơ vào trong, trong phòng bày hai cái bàn và một cái giá sách, trên bệ cửa sổ còn có một chậu hoa đầy bùn đất.
“Chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu, bọn chúng có thể núp ở đâu nhỉ?”
Trần Ca đi vào văn phòng, đầu tiên nhìn thấy dưới đất có rơi một cái bảng, trên đó viết Tổ Toán.
“Ba người thầy giáo dạy Toán của Trường Trung học Mộ Dương đều làm việc trong phòng nhỏ này?” Sau một hồi suy nghĩ, Trần Ca nhanh chóng hiểu được, Trung học Mộ Dương tổng cộng cũng không có bao nhiêu học sinh, số lượng giáo viên tất nhiên cũng không nhiều.
Anh đi lòng vòng trong phòng, cuối cùng phát hiện một cái cặp sách cũ nát đến nổi mốc trong ngăn kéo của một cái bàn sát tường.
Cặp sách rất nhỏ, bên ngoài có in mấy cái hình ảnh hoạt hình ngây thơ.
Trần Ca để nó lên bàn, mở khóa kéo, bên trong có một cuốn tập vẽ và một hộp bút màu sáp.
“Tại sao mấy thứ này lại xuất hiện trong văn phòng của giáo viên dạy toán?” Cặp sách này và những thứ trong đó không giống như thứ một học sinh cấp hai sẽ sử dụng, Trần Ca suy nghĩ một lúc, nghĩ rằng hẳn là cặp sách là của con cái giáo viên trong văn phòng này, chắc là vì một vài lý do nên quên mang về.
Trần Ca mở hộp bút màu sáp ra, phát hiện bên trong chỉ thiếu hai cây bút màu đỏ và màu đen, hai màu sắc quen thuộc này làm cho anh nghĩ đến Phạm Úc đầu tiên.
Anh lật qua lật lại tập vẽ, những hình vẽ bên trong càng khiến Trần Ca khẳng sinh suy đoán của mình.
Toàn bộ cuốn tập vẽ đều miêu tả một cảnh tượng, trong căn phòng màu đen giam giữ hai người màu đỏ tí hon.
Tất cả hình nền của bức tranh đều là một căn phòng màu đen, chẳng qua là vị trí của hai người màu đỏ tí hon không giống nhau. Trần Ca lấy tranh vẽ của Phạm Úc từ trong túi quần ra, đặt ở bên cạnh cuốn tập vẽ, sau khi xem xong, anh khẽ hít một hơi: “Đứa nhỏ này vẽ nhiều năm như vậy, phong cách lại không thay đổi tí nào.”
Hai bức tranh đơn giản nhưng lại cung cấp cho Trần Ca rất nhiều thông tin, cặp sách có mùi ẩm mốc và ngăn kéo đầy mạng nhện, hẳn là trước khi trường học bị niêm phong đã được bỏ vào trong ngăn kéo.
Nói cách khác, cậu bé kia có lẽ là đã bắt đầu vẽ quỷ từ trước đó, đôi mắt kia của cậu bé có thể là do bẩm sinh.
Nếu như nói căn phòng trong tranh của cậu vẽ là một căn nhà, vậy thì mấy năm trước, trong nhà cậu bé đã có hai con quỷ đi vào.
Nghĩ đến những gì cô cậu bé từng nói và những gì Trần Ca vừa gặp phải, lúc ấy con quỷ vào ở trong nhà, sinh sống cùng bọn họ chắc là con trai và con gái của người phụ nữ đen gầy.
“Ở chung với nhau lâu như vậy, chuyện Phạm Úc có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, chắc chắn cô của thằng bé đã biết từ lâu.” Trần Ca liếc nhìn từng bức tranh chỉ có hai màu đen đỏ: “Bởi vì biết nên mới yên tâm để Phạm Úc đi vào nhà ma tham quan, bởi vì biết cho nên cô ta mới có thể nuông chiều Phạm Úc đến như vậy, giống như là đặt tất cả tình thương dành cho ba đứa nhỏ vào cả một đứa.”
Trần Ca chần chừ ở bên bàn một hồi, cặp sách này xuất hiện nói cho anh biết một chuyện, cái bàn chứa cặp sách này hẳn là nơi cha cậu bé ngồi làm việc, chấm bài tập lúc còn sống.
Trong lúc trò chuyện với cô Phạm Úc, Trần Ca biết được cha Phạm Úc vì say rượu gây chuyện nên bị trường học đuổi việc.
Vốn dĩ Trần Ca cũng không để ý lắm, nhưng sau đó cô Phạm Úc lại bổ sung thêm một câu rằng những trường học khác cũng không chịu nhận cha Phạm Úc. Bởi vì bị dồn đến đường cùng, cha Phạm Úc mới đến dạy ở Trường Trung học Mộ Dương.
Điều này làm cho Trần Ca cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc sau khi cha Phạm Úc say rượu đã làm ra chuyện gì mới phải chịu hình phạt nghiêm trọng như vậy, bị tất cả trường học chính quy xua đuổi.
Lúc ấy trong lòng Trần Ca nảy sinh nghi ngờ, nhưng cũng không chờ anh mở miệng hỏi, cô Phạm Úc đã lấy tấm hình kia ra, sau đó toàn bộ sự chú ý của Trần Ca bị dời đi.
“Người cha mất tích là một người như thế nào?” Trần Ca dùng búa đa năng cạy ngăn kéo bị khóa ở hai bên bàn ra, tìm kiếm cẩn thận, cuối cùng phát hiện mấy tờ giấy trong một quyển sách.
[Thầy Phạm, chúng tôi đã biết chuyện thầy làm trong phòng thứ sáu của nhà vệ sinh nữ tầng ba, mong thầy ngay lập tức đi xin lỗi cô gái kia! Đồng thời biến ra khỏi ngôi trường này!]
[Thầy còn thời gian hai buổi tối để cân nhắc, chúng tôi cần thầy xin lỗi công khai!]
[Đây là buổi tối cuối cùng của thầy, nếu thầy không muốn rời khỏi đây, thì hãy vĩnh viễn ở lại đây đi!]


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất