Hệ thống nhà ma

Chương 87: Trong tranh có cậu

Chương 87: Trong tranh có cậu

Những chữ đó là dùng đầu bút khắc lên trên bàn, mỗi một nét đều dùng hết sức mình, có thể thấy người viết ra nó đang trong trạng thái vô cùng đau khổ, tuyệt vọng.
Nét chữ tập trung tại trung tâm bàn gỗ, để nhìn rõ hơn, Trần Ca khom lưng hướng về phía bàn.
[Con mắt trên vách ngăn nhà vệ sinh sống lại rồi! Mình nhìn thấy rồi, con ngươi đang động đậy!]
[Mình không biết tại sao lại sinh ra ảo giác như vậy, nhưng bắt đầu từ ngày đó, mình luôn cảm thấy có một cặp mắt nhìn mình.]
[Nó có thể trốn ở bất cứ đâu, trong ngăn kéo, trong ngăn tủ, bên cạnh giường, đằng sau gối.]
[Đến cả dũng khí vươn tay vào trong ngăn kéo mình cũng không có, mình sợ nó trốn trong cặp sách của mình.]
[Mình sợ ở một mình, mình không dám vào trong phòng kín nữa, mình sợ bóng tối, chỉ cần tắt điện là tỉnh dậy từ trong ác mộng! Mình sắp bị ép đến phát điên rồi, mình cảm thấy đôi mắt ấy như đang bên cạnh mình.]
[Mình phải làm sao đây? Ở nơi mình không nhìn thấy có một con ngươi đang nhìn mình chằm chằm.]
[Nhất định nó đang trốn ở đâu đó, con mắt đó rất quen thuộc, nhưng mình đã quên từng nhìn thấy nó ở đâu.]
[Mình kể chuyện này cho cha mẹ và giáo viên chủ nhiệm, họ đều nói mình gặp áp lực học hành quá lớn nên sinh ra ảo giác.]
[Chắc là ảo giác thôi, nếu không tại sao mình lại cảm thấy con mắt của giáo viên chủ nhiệm với con mắt nhìn chằm chằm đó giống nhau tới vậy?]
[Cha mẹ muốn giáo viên quan tâm đến mình nhiều hơn, rõ ràng là vì tốt cho mình, nhưng mình cứ lại gần chủ nhiệm đáng kính nhất thì lại muốn đâm mù mắt ông ta.]
[Có phải mình điên rồi không? Mình không dám nói chuyện này cho nhiều người biết, mình rất sợ, sợ con mắt đó, cũng sợ người xung quanh biết mình không bình thường.]
[Mình đang giả bộ là mình của trước đây, nhưng hình như đôi mắt đó xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn, mình không biết nên tâm sự với ai.]
[Mình có cảm giác bản thân như sắp bị hủy hoại, nhìn thấy kim chỉ và dao gọt trái cây luôn xuất hiện một ý nghĩ không hay, một giây trước vừa giữ được bình tĩnh, đột nhiên đã khóc thét không lí do, mình không thể khống chế nổi bản thân, mọi thứ của mình đều bị đôi mắt đó nhìn thấy.]
[Không thể tiếp tục thế này nữa, mình chịu đủ rồi, để mình giải thoát ở đây đi.]
[Hi vọng truyền thuyết về căn phòng này là thật, mình bằng lòng hiến dâng mọi thứ của mình, chỉ cần loại bỏ được đôi mắt ấy.]
Sau khi đọc xong toàn bộ, Trần Ca không vội vàng bỏ đi mà lại dùng điện thoại quay nét bút vào trong livestream, coi như bảo vệ chứng cứ.
Chữ trên bàn chắc hẳn được khắc bởi cô gái bị thầy Phạm làm tổn thương. Con mắt trong nhà vệ sinh đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho cô ấy, cộng thêm những hành vi của cha Phạm Úc khiến cho cô bé kia đến phòng học cuối cùng này.
Sau khi cô ấy trả một cái giá nào đó, cuối cùng khiến cha của Phạm Úc mất tích, cũng coi như thành công loại bỏ đôi mắt ấy. Điều đáng để Trần Ca chú ý chính là căn phòng cuối cùng đã phát huy tác dụng rất quan trọng, nói cách khác, hung thủ giết chết cha của Phạm Úc có thể chính là thứ không sạch sẽ trong phòng học cuối cùng.
“Ba mảnh giấy khác nhau, người không tồn tại trong ngôi trường, có năng lực hành hung, nếu nói thứ không sạch sẽ trong phòng học là hung thủ vậy có lẽ họ đã thỏa mãn ba điều kiện.” Trần Ca nhìn xung quanh, hơi chột dạ, anh nhớ lại cô Phạm Úc từng cho anh xem tấm ảnh, số lượng quỷ trong phòng học này không chỉ có một, hai con, có lẽ toàn bộ người của lớp học đều bị giam trong phòng.
Trần Ca lại nghiêng đầu nhìn sang những bàn khác, anh phát hiện hình như trên mỗi bàn học đều viết thứ gì đó.
“Trên bàn đều khắc chữ, nhưng nét bút lại không giống nhau.” Khi Trần Ca muốn cầm đèn pin lại gần, không cẩn thận va phải chiếc bàn mình vừa xem, cây bút trên bàn lăn xuống dưới đất.
Lúc Trần Ca khom người xuống nhặt, chỗ ngồi bên cạnh có một cánh tay vươn ra nhặt bút lên và đưa cho Trần Ca.
“Cảm ơn.”
Trần Ca cầm lấy bút, động tác này vô cùng tự nhiên, nhưng đến khi anh xoay người, chuẩn bị đặt bút về chỗ cũ thì một cơn ớn lạnh xuyên qua não!
Tay ở đâu ra?
Anh xoay người vung một nhát, nhưng không hề đập phải thứ gì, phòng học cuối cùng không khác gì so với lúc anh mới bước vào.
Bàn ghế xung quanh không hề thay đổi gì, nhưng ánh mắt Trần Ca nhìn chúng đã khác hẳn đi.
“Phòng học xưa nay chưa từng có người đặt chân tới, một khi đến 12 giờ sẽ chật kín người, bây giờ đã sắp 12 giờ rồi.” Lời giới thiệu nhiệm vụ nhánh chợt lóe lên trong đầu, cảnh tượng như vậy chỉ nghĩ tới thôi đã cảm thấy ớn lạnh, Trần Ca không còn quan tâm đến việc hoàn thành nhiệm vụ, nắm lấy điện thoại và đèn pin rồi chạy về phía cửa lớp học.
Khoảng cách cửa lớp càng gần, anh lại càng căng thẳng hơn, tình trạng xấu nhất lúc này chính là cánh cửa đột nhiên đóng lại, sau đó anh vừa quay đầu đã thấy lớp học chật kín “người”.
Trần Ca rảo nhanh bước chân, cứ lao thẳng về phía trước mà không hề xoay đầu lại, may mắn thay, chuyện anh nghĩ tới đã không xảy ra.
“Xem ra không thể hoàn thành nhiệm vụ nhánh này rồi.” Trần Ca chạy khỏi phòng lớp học cuối cùng, rất có thể tin đồn là có thật, cả lớp biến thành ma, vất vưởng mãi ở nơi này.
Trần Ca đóng cửa lớp học lại, chưa kịp hoàn hồn, quay đầu lại thì nhìn thấy thứ khiến anh kinh ngạc.
Cửa phòng học xuất hiện dấu giày của một người khác, hình như đối phương dừng bên ngoài phòng học rất lâu rồi mới rời đi.
“Dấu giày này trông giống ủng, người này đã có chuẩn bị rồi mới tới.” Trong khi bản thân người này vào phòng học cuối cùng kiểm tra, còn có một người khác đứng bên ngoài canh chừng, Trần Ca vừa nghĩ đã thấy sợ hãi, nếu vừa nãy anh gặp nạn trong phòng học, chuẩn bị chạy ra ngoài lại bị người khác chặn cửa, vậy thì hậu quả sẽ thật khó lường.
Trần Ca nắm chặt cây búa đa năng trong tay, nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Dấu ủng không che giấu được, bắt được người này trước rồi tính tiếp.”
Anh lần theo dấu ủng đuổi theo, đối phương cũng không có ý định trốn tránh, giống như đang đợi anh tới vậy.
Trần Ca đuổi một mạch tới tầng ba, phát hiện dấu ủng rẽ vào nhà vệ sinh, anh cất điện thoại đi, chầm chậm mở cửa nhà vệ sinh ra.
Có một người phụ nữ mặc áo mưa đứng trước phòng thứ năm, thân hình cô gầy gò, nhìn có vẻ yếu đuối vô cùng.
“Mặc kệ cô là người hay ma, đêm nay phải nói cho rõ, nếu không cô không ra ngoài được đâu.” Trần Ca giữ khoảng cách ba mét với đối phương.
Sau khi im lặng khá lâu, cuối cùng người phụ nữ cũng cởi mũ áo mưa, để lộ khuôn mặt mình: “Không ngờ cậu chạy đến đây thật, tôi tới để cứu cậu.”
Người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở Trường Trung học Mộ Dương chính là cô của Phạm Úc.
“Cứu tôi?” Trần Ca không dám lơ là một giây nào, cô của Phạm Úc cũng có nghi vấn gây án nhất định, đến bây giờ anh vẫn không dám quên cốc nước mà đối phương luôn nhắc anh uống.
“Đúng thế, tôi nhìn thấy tranh của Phạm Úc.” Người phụ nữ lục tìm một tờ giấy nhăn nhúm bên trong áo mưa: “Trong tranh có cậu.”
“Đặt nó xuống đất, chị lui về phía sau.”
Cô của Phạm Úc ném tranh về phía trước, bản thân cô lùi về cạnh phòng thứ sáu.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất