Chương 864: Dạy theo trình độ
“Hiệu trưởng, những người này bắt nạt bạn học, tôi nhìn không vừa mắt mới ra tay.” Trần Ca tóm lấy cổ áo của cậu học sinh: “Lúc nãy khi tôi đi vào, tôi thấy mấy người kia đang vây đánh cậu ấy, là tôi giúp cậu ấy....”
“Nhưng tôi chỉ nhìn thấy cậu đánh người ở đây thôi!” Vẻ mặt ông Hiệu trưởng rất tức giận, trên mặt lộ ra một chút thất vọng, đi tới bên cạnh cậu học sinh: “Những người nằm trên mặt đất lúc nãy đánh em sao?”
“Chúng tôi chỉ đang luyện tập cùng cậu ấy, Thẩm Thanh, cậu mau trả lời đi!” Mấy người bắt nạt cậu ta trong phòng tự học lúc nãy giờ đang mong chờ cậu ta như cứu tinh, gọi khàn cả cổ.
Cậu học sinh mặc đồng phục Taekwondo mở miệng, nhưng qua một lúc lâu cũng không lên tiếng, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, chỉ vào học sinh đang nằm trên mặt đất: “Bọn họ nói những thành viên mới tham gia câu lạc bộ phải trải qua quá trình này, trong khi thành viên mới vào đầu tiên bị bọn họ đánh để mua vui thì tôi không mở miệng, thậm chí dưới áp lực của họ, tôi cũng đã dùng cậu bạn đó để luyện tay, khi thành viên thứ hai vào bị bắt nạt thì tôi vẫn im lặng như trước, mãi cho đến khi người bị đánh là tôi.”
Thẩm Thanh cũng không bị dọa sợ, cậu ta lựa chọn nói ra sự thật: “Trước đây là do tôi phạm sai lầm, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”
Mọi người trong phòng tự học đều nhìn chằm chằm Thẩm Thanh, cậu ta rất sợ hãi, vai và bắp chân đều run lên, giọng nói cũng rất mất tự nhiên.
“Hiệu trưởng, ông cũng thấy đấy, những kẻ nằm trên mặt đất bị trừng phạt là đúng tội rồi, tôi không bắt nạt chúng mà là đang trút giận giúp những đứa trẻ bị bắt nạt.” Trần Ca ra hiệu cho Hứa Âm và nữ quỷ không đầu tiếp tục ra tay với Hàn Tùng, Hàn Tùng nằm co quắp giữa phòng tự học, máu thịt be bét, hấp hối, nhìn vô cùng thê thảm.
Nhưng điều kỳ lạ là đứa trẻ này vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh, ánh mắt rất phức tạp và chứa đựng nhiều cảm xúc.
Diễn biến của sự việc khác với những gì Hàn Tùng từng trải qua, khi cậu ta bị đổ tội thì không có ai đứng ra giúp đỡ, cho dù cậu ta đứng ra bảo vệ người khác thì người ta cũng sẽ không cảm kích, tránh xa cậu ta vì nhiều nguyên nhân khác nhau.
“Có lẽ do tôi thực sự là một con quái vật, cho nên mọi người mới làm như vậy?”
Để cho Hàn Tùng một bài học nhớ đời, Trần Ca bảo các nhân viên không cần nhẹ tay. Đồng thời bị ba áo đỏ vây đánh tới tấp, thật bất ngờ khi Hàn Tùng có thể sống sót đến tận bây giờ.
Cơ thể của cậu ta đã trở nên mờ ảo, áo đỏ trở nên nhạt màu, ký ức cũng trở nên mờ mịt, những chấp niệm cũ hiện lên trước mắt, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy cảm xúc tiêu cực, không còn một chút hy vọng nào.
“Tôi trở thành người mà tôi ghét nhất, nhưng điều đó cũng không khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, rõ ràng đã không có ai có thể bắt nạt được tôi nữa.”
Cơ thể khổng lồ dần dần trở lại bình thường, nhưng mùi hôi thối trên người vẫn không hề tiêu tan, ngược lại càng ngày càng nồng nặc, dường như nỗi tuyệt vọng đọng lại trong lòng đang từ từ lên men.
“Nếu như tôi không phải là một con quái vật thì tốt rồi, mọi người sẽ không ghét tôi, cha tôi cũng sẽ không ghét tôi.”
Đầu như bị thứ gì đó đè ép, lời nguyền rủa giống như một con rắn độc bơi trong cơ thể, kéo dài càng lâu thì tình trạng của cậu ta lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Hàn Tùng muốn chạy trốn, nhưng mọi đường thoát ra đều bị chặn lại, cậu ta cảm thấy cơ thể mình bị giảm đi một chút, cả người giống như bị xé nát.
“Mệt mỏi quá...”
Cậu ta cảm thấy một cơn buồn ngủ không thể diễn tả được lao ra từ khắp mọi nơi trên cơ thể mình, khi cậu ta sắp nhắm hai mắt lại, một ông lão mập lùn đứng trước mặt cậu ta.
Vóc dáng ông lão không cao, vẻ mặt rất đôn hậu nhưng nét mặt lúc này rất nghiêm túc.
“Trần Ca, có lẽ cậu nghĩ nếu cậu giết cậu ta cũng không thành vấn đề, nhưng tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ một chút. Đứa trẻ này đã từng là nạn nhân, cậu căm ghét bạo lực học đường, nhưng không nên dùng bạo lực để kiềm chế bạo lực, bởi vì một ngày nào đó cậu có thể sẽ gặp một người còn kinh khủng hơn cậu.” Trước khi vào cửa ông Hiệu trưởng đã biết được phần nào kế hoạch của Trần Ca, nhưng sau khi vào cửa, và khi ông đi đến bên cạnh Hàn Tùng thì ông cũng hơi giật mình, cuộc chiến giữa những lệ quỷ áo đỏ tàn bạo gấp trăm lần lệ quỷ bình thường.
Ông phát hiện lệ quỷ áo đỏ dưới tay Trần Ca thật sự có ý định giết người, bọn họ muốn ăn áo đỏ này, lấy trái tim của cậu ta ra!
“Cậu không thể làm như vậy.” Ông Hiệu trưởng không đồng ý, ông làm như vậy xuất phát từ tấm lòng.
Trên thực tế, ông cũng đã trách oan cho Trần Ca rồi, ba lệ quỷ áo đỏ đó, ngoại trừ Hứa Âm sẽ thực hiện 100% các yêu cầu của Trần Ca ra thì hai lệ quỷ áo đỏ kia đã giết người đến đỏ cả mắt rồi, Trần Ca cũng không thể nào sai khiến hai người họ.
“Hiệu trưởng, ông có chắc là muốn giúp bọn họ không?”
“Bản chất con người là tốt, cho dù ở trong vực sâu tăm tối nhất, cũng có thể tìm được một bông hoa nở rộ.” Ông Hiệu trưởng nghiêm túc nhìn Trần Ca: “Tôi có thể nói chuyện một mình với cậu ấy không?”
“Cậu ta là áo đỏ đấy.”
“Tôi biết.”
Hiệu trưởng cũng là một người rất cứng đầu, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trần Ca cố tình bỏ đôi giày cao gót màu đỏ lại.
“Mấy người đi ra ngoài hết đi, tiện thể bảo tiểu thư kia bỏ lời nguyền đi, quá nguy hiểm.” Hiệu trưởng nhìn thấu những tính toán nhỏ nhặt của Trần Ca, ông cho Trần Ca một cái nhìn yên tâm. Chờ đến sau khi tất cả mọi người đi ra ngoài, ông tự mình đóng cửa phòng tự học lại.
Trần Ca hơi lo lắng cho Hiệu trưởng, anh lén nhìn vào trong qua khe cửa, chỉ cần Hiệu trưởng gặp chút nguy hiểm là anh sẽ xông vào ngay lập tức.
Cách một cánh cửa, Trần Ca nhìn thấy Hiệu trưởng đang nâng Hàn Tùng dậy, khẽ nói vài câu.
Lúc đầu chỉ có mình ông nói chuyện, dần dần Hàn Tùng cũng bắt đầu trả lời vài câu, hai người nói chuyện hơn mười phút, Hàn Tùng đột nhiên phát điên, nhưng Hiệu trưởng vẫn đứng trước mặt Hàn Tùng, không hề né tránh, giọng nói cũng trở nên lớn hơn nhiều.
Trần Ca đứng ở ngoài cửa có thể mơ hồ nghe được mấy chữ như quái vật, nhà, v.v.
Hàn Tùng nổi điên cũng không làm ông Hiệu trưởng bị thương, cuối cùng còn đi theo ông Hiệu trưởng bước ra khỏi phòng tự học.
“Đứa trẻ này đã đồng ý tham gia cùng chúng ta, cậu ấy cũng đã bị trừng phạt vì những sai lầm của mình rồi, tôi hy vọng mọi người có thể cho thằng bé thêm một cơ hội.” Ông Hiệu trưởng nhìn Trần Ca đầy chân thành: “Thật ra cậu ấy còn ghét bạo lực học đường hơn chúng ta nhiều, chẳng qua là cậu ấy đi lạc vào một mê cung, sau đó đi nhầm đường ra.”
Hàn Tùng đứng ở phía sau Hiệu trưởng, cậu ta vẫn hơi sợ Trần Ca, khom lưng cúi đầu, giống như không muốn mình trông quá cao.
“Hiệu trưởng, cậu ta không giống với chúng ta, cách an toàn nhất lúc này là để cậu ta gia nhập với chúng ta dưới dạng khác.” Trần Ca chỉ vào bụng của Bạch Thu Lâm, mặc kệ phản ứng của Hàn Tùng, nếu đã muốn làm người xấu, vậy thì phải làm đến cùng.
“Trần Ca, lần này coi như tôi cầu xin cậu.” Hiệu trưởng đã nói hết lời, Trần Ca cũng không kiên trì nữa.
Anh đồng ý cho Hàn Tùng tham gia, sau đó kéo ông Hiệu trưởng đi đến một bên: “Hiệu trưởng, tôi rất tò mò làm thế nào mà ông thuyết phục được cậu ta? Có thể nói cho tôi biết toàn bộ quá trình không?”
Trần Ca cũng muốn học hỏi ông Hiệu trưởng một chút, anh cảm thấy mình chắc chắn sẽ sử dụng những kinh nghiệm này trong tương lai.
“Không thể nói, cậu ấy lựa chọn tin tôi, tôi đã hứa sẽ giúp cậu ấy giữ bí mật.” Ông Hiệu trưởng luôn đối xử rất chân thành với mọi người, cũng bị thiệt thòi rất nhiều, nhưng ông vẫn không thay đổi vì những chuyện như vậy. Sau khi tấm lòng này trải qua nhiều chuyện, cuối cùng cũng gặp được một vài người có thể hiểu được ông, những người đó đã ở bên cạnh và bảo vệ ông: “Nhưng mà tôi vẫn muốn cảm ơn cậu, nếu không có cậu đánh thức cậu ấy thì tôi có thuyết phục thế nào cũng vô ích, nhưng lần sau cậu đừng đánh người khác đến sắp chết như vậy nữa.”
Ông Hiệu trưởng cũng cảm thấy sợ hãi, nếu mình vào muộn một chút, có lẽ Hàn Tùng đã không còn tồn tại.
“Trong lòng tôi tự biết chừng mực, ngôi trường này toàn những đứa trẻ rất đặc biệt, nên tôi cũng chỉ có thể dùng những cách rất đặc biệt để giáo dục chúng, cũng có thể coi là dạy theo trình độ của chúng.” Trần Ca lén quay đầu lại liếc nhìn Hàn Tùng: “Tìm ra những ưu điểm trên người họ, đồng thời cũng không tránh khuyết điểm của họ, sau đó sử dụng cách riêng của mình để giúp họ vượt qua những giới hạn cá nhân và bước vào bậc thang đầu tiên trong cuộc sống mới!”