Hệ thống nhà ma

Chương 865: Tôi muốn biết bọn họ đi đâu?

Chương 865: Tôi muốn biết bọn họ đi đâu?

Dạy theo trình độ không phải là tốt khoe xấu che, mà là nhìn thẳng vào vấn đề cùng thiếu sót, hốt thuốc đúng bệnh.
Mặc dù Trần Ca không có con nhưng ở một mức độ nào đó, anh chính là chủ nhân duy nhất trong nhà ma của mình.
Đối xử với những nhân viên khác nhau, giao tiếp theo những cách khác nhau và phát huy tối đa sự nhiệt tình của nhân viên trong công việc cũng là những khả năng cần thiết của một người sếp thành công.
Sau khi Hàn Tùng và các thành viên của câu lạc bộ Taekwondo gia nhập, đội ngũ phía sau Trần Ca đã trở nên dài hơn nhiều.
“Hiệu trưởng, thật ra ngay từ đầu tôi đã không có ý định giết Hàn Tùng, tôi chỉ muốn cậu ta cảm nhận được nỗi đau của kẻ yếu và nhắc cậu ta nhớ lại về con người thực sự của mình.” Trần Ca không muốn có hiểu lầm gì với Hiệu trưởng: “Mục đích cơ bản của chúng ta là để có được sự công nhận của ý chí trường ma, giết chết các học sinh trong trường ma rõ ràng là sẽ vi phạm nội quy của ý chí trường học.”
Trần Ca đã hiểu ra đạo lý này từ rất lâu: “Trong trường học này, ngoại trừ ý chí của trường học, nhân vật mạnh mẽ nhất có lẽ chính là một lệ quỷ tên là họa sĩ, cậu ta có rất nhiều ý tưởng, dùng tài nguyên có sẵn trong tay để biến trường ma thành một thiên đường không có chiến tranh, tiếc là cậu ta bị một áo đỏ hàng đầu khác chặn lại. Kết quả cuối cùng thì tôi không biết, nhưng những lệ quỷ đắc tội và cản trở họa sĩ, cuối cùng đều bị xóa bỏ trí nhớ.”
“Họa sĩ không giết bọn họ?” Hiệu trưởng nói ra điểm mấu chốt.
“Đúng vậy, ngay cả khi những lệ quỷ kia tiếp tục làm phiền, họa sĩ cũng không giết chúng.” Trần Ca nhẹ nhàng nói: “Nuốt áo đỏ có thể cải thiện đáng kể thực lực của bản thân và đồng bọn, họa sĩ không thể không biết rõ điều này, cho nên không phải là cậu ta không muốn giết, mà là không thể giết. Ông đừng quên, trước khi xuất hiện người đẩy cửa mới, chủ nhân thực sự của ngôi trường này chính là ý chí của trường học treo ở phía trên ngôi trường, họa sĩ rất mạnh, nhưng vẫn phải hành động trong phạm vi cho phép của ý chí của trường.”
“Tại sao cậu không nói những điều này cho tôi biết sớm hơn?”
“Nếu tôi nói cho ông biết sự thật, ông còn có thể bày ra vẻ mặt như vậy sao? Vừa rồi khi ông đi cứu Hàn Tùng, ông thật sự rất muốn cứu cậu ta, không để ý đến bất cứ điều gì, chân thành thật bụng, những thứ như vậy không thể ngụy trang được, tôi có thể nhìn ra, Hàn Tùng chắc cũng có thể nhìn ra được.” Khóe môi Trần Ca nhếch lên: “Hiệu trưởng, ông là người hiền lành nhất mà tôi từng gặp, tôi cũng không cố ý lừa dối ông, tôi chỉ nghĩ là phải làm nhiều hơn như thế, thế trên thế giới này có rất nhiều điều không phải chỉ dựa vào mỗi lòng tốt là có thể làm được.”
Nụ cười trên mặt anh từ từ giảm bớt: “Phía sau cánh cửa tràn ngập tuyệt vọng và cảm xúc tiêu cực, mà nguồn gốc của những cảm xúc này là ở ngoài cánh cửa, tôi không biết thế giới sau cửa hiện ra như thế nào, nhưng tôi biết nếu như mọi người đều giống như ông thì có lẽ những thứ đằng sau cánh cửa có thể chỉ là một giấc mơ thuần khiết.”
Trần Ca quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn sương mù máu dày đặc: “Nói không chừng đứng ở đây còn có thể nhìn thấy sao trời.”
Đây là lần đầu tiên ông Hiệu trưởng nhìn thấy Trần Ca lộ ra vẻ mặt như thế: “Hình như trong lòng cậu có tâm sự?”
“Tôi chưa bao giờ nói với ai về những điều này, ông là người đầu tiên nghe thấy, có lẽ bởi vì ông quen biết cha mẹ tôi, đồng thời tôi cũng chắc chắn rằng ông sẽ không làm tổn thương tôi.” Trần Ca và ông Hiệu trưởng đi đằng trước: “Một ngôi trường ma to như thế này, đứng giữa áo đỏ và lệ quỷ, có lẽ tôi chính là người sống duy nhất, có đôi khi tôi cũng thấy sợ, nhưng tôi biết mình không thể sợ hãi. Tôi là một người sống rất bình thường, nhưng tôi cũng là ông chủ của nhà ma, là trụ cột của lũ trẻ, nếu tôi bối rối thì tất cả mọi người sẽ hồn phi phách tán, cho nên tôi không thể sợ hãi, cũng không dám có ý nghĩ sợ hãi đó trong đầu.”
Cho đến khi Trần Ca nói những điều này, Hiệu trưởng mới bắt đầu nhìn Trần Ca một lần nữa, nếu như mình vẫn còn sống, cháu trai của ông có lẽ cũng lớn tầm tuổi của anh.
Có lẽ do biểu hiện của Trần Ca quá mạnh mẽ, cho nên ngay cả anh cũng không quan tâm đến một vấn đề cơ bản nhất: anh là người sống duy nhất trong tình huống tuyệt vọng chết chóc này.
Trong vực thẳm đỏ như máu này, anh giống như một ánh nến chập chờn, chỉ cần một cơn gió hơi to là sẽ bị thổi tắt.
Cho nên anh cũng đã rất khó khăn.
Hiệu trưởng không thể không nghĩ đến những điều này: “Sau này nếu như cậu muốn tìm người tâm sự, cậu có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào. Tôi đã sống hơn nửa đời người, mặc dù tôi chưa làm được việc gì lớn lao, nhưng có lẽ để làm một người nghe đạt tiêu chuẩn thì cũng không có vấn đề gì.”
“Cảm ơn.” Trần Ca thuận miệng hỏi: “Thật ra tôi rất muốn biết về cha mẹ mình, họ không nói cho tôi biết một cái gì cả. Hiệu trưởng, ông có thể nói cho tôi biết về họ trong lòng ông là như thế nào không?”
“Tôi chỉ biết họ rất nhiệt tình và không đòi hỏi báo đáp bất cứ điều gì, họ đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Ngoài ra, theo như tôi được biết, họ đã giúp đỡ rất nhiều người ở ngoại ô phía Tây, thu nhập từ nhà ma cũng được họ quyên góp ra ngoài hơn một nửa, bọn họ còn làm nhiều hơn tôi.” Ông Hiệu trưởng đánh giá cha mẹ của Trần Ca rất cao.
“Vậy thì họ có nhắc đến tôi không? Tôi muốn biết tôi như thế nào trong mắt họ?" Tốc độ nói của Trần Ca chậm lại, anh muốn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra giữa mình và cái bóng của mình.
Ông Hiệu trưởng không trả lời ngay, hồi lâu sau mới nói: “Tôi đã từng tới nhà cậu, hôm đó là vào đêm khuya, cha mẹ cậu chuẩn bị đi ra ngoài. Tôi không biết bọn họ đi đâu, chỉ thấy bọn họ đứng trước cửa phòng cậu rất lâu.”
“Ông đã từng đến nhà tôi sao?" Để duy trì hoạt động bình thường của ngôi nhà ma, Trần Ca đã mua lại ngôi nhà cũ, anh không muốn quay lại nơi đó, vì sợ rằng sẽ nhớ về quá khứ.
“Trần Ca, mặc kệ là như thế nào, tôi cũng hy vọng cậu hiểu rằng cha mẹ cậu thực sự rất yêu thương cậu, có thể họ đã làm rất nhiều điều mà bây giờ cậu vẫn không thể hiểu được, nhưng tôi hy vọng cậu không nên giận họ.” Dường như ông Hiệu trưởng biết một số chuyện, nhưng ông không thể nói cho Trần Ca nghe.
“Đã lâu lắm rồi tôi không được gặp họ.” Giọng nói của Trần Ca khiến Hiệu trưởng cảm thấy xót xa.
“Ông có thể nói cho tôi biết nơi cuối cùng mà bọn họ đi đến được không?” Trần Ca dừng bước lại, đột nhiên lên tiếng. Miệng Hiệu trưởng hơi mở, như thể buột miệng muốn nói điều gì đó, nhưng khi ông đang định nói ra thì lại nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Không thể nói cho tôi biết sao?” Trần Ca dừng lại, hai mắt nhìn thẳng vào Hiệu trưởng, giống như một đứa trẻ vô gia cư đứng trong mưa bão.
Hiệu trưởng do dự mãi, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Bọn họ sẽ quay lại tìm cậu.”
“Không sao, tôi cũng nghĩ bọn họ sẽ trở lại.” Trần Ca hít một hơi, trở nên giống như thường ngày: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, khi chúng ta thu nhận đủ sự chấp nhận của lệ quỷ, ý chí trường ma chắc cũng sẽ công nhận chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ ngả bài với tất cả mọi người, tôi không muốn kéo dài nữa.”
Tỏa sáng, mạnh mẽ, tốt bụng, có sự tàn nhẫn từ trong xương, điềm tĩnh đến mức khiến người khác giận sôi, nhưng có đôi khi lại như một đứa trẻ.
Hiệu trưởng nhìn Trần Ca, cách nhìn của ông về Trần Ca đã thay đổi trong vô thức, nếu như trước đây chỉ là mối quan hệ hợp tác, thì bây giờ ông coi Trần Ca như con cháu của mình.
Sự thay đổi này, chính bản thân ông cũng không nhận ra, có thể là do áy náy, hoặc cũng có thể là do nguyên nhân khác.
“Hiệu trưởng, chuyện hôm nay tôi đã nói với ông, mong ông đừng nói cho người khác biết.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất