Chương 866: Mười ba cấm địa
“Yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu.” Ông Hiệu trưởng nhỏ giọng trả lời.
Trần Ca khẽ gật đầu, anh đi ở phía trước đội, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này.
Bạch Thu Lâm đang đi theo sát Trần Ca và Hiệu trưởng. Anh ta không dám nói xen vào, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy ông chủ nhà mình có biểu hiện như vậy, anh ta không biết Trần Ca làm vậy để cố ý lấy lòng tin của Hiệu trưởng, hay đó là những lời thật lòng của anh nữa.
“Ông chủ...”
Trong ấn tượng của anh ta, Trần Ca là một người không sợ trời không sợ đất, rất nhiều lần anh ta thậm chí còn quên rằng Trần Ca chỉ là một người sống, đi theo Trần Ca rất thoải mái, nhiều lúc trong tiềm thức anh ta sẽ quên rằng mình thực sự đã không còn trên đời này nữa.
Có thể là do Trần Ca chưa bao giờ coi họ là ma quỷ, đó cũng là một trong những lý do khiến anh ta và các nhân viên khác thích nhà ma của Trần Ca, nơi đó đã trở thành nhà của bọn họ.
“Chúng ta vẫn luôn suy nghĩ về bản thân, bối rối vì những chấp niệm và không thể quên được quá khứ của mình, nhưng chúng ta đều không để ý đến ông chủ, cậu ấy luôn suy nghĩ về cảm xúc của chúng ta, nhưng đến tận bây giờ chúng ta vẫn chưa từng suy nghĩ cho cậu ấy.” Lưng Bạch Thu Lâm đeo cái gương, cuộc sống tệ hại đã giúp anh ta trải nghiệm thế giới muôn màu, vì vậy anh ta mới càng trân trọng cuộc sống hiện tại của mình.
Bạch Thu Lâm lặng lẽ quay đầu lại nhìn Hứa Âm, anh ta muốn hỏi ý kiến của Hứa Âm, nhưng anh ta lại bất ngờ phát hiện lúc này Hứa Âm đang nhìn Trần Ca đi đằng trước.
Đôi mắt vốn u sầu và đau đớn đã bớt đi nhiều, vết máu di chuyển, bờ môi Hứa Âm khẽ nhúc nhích, hình như đang muốn an ủi Trần Ca vài câu, nhưng đến khi mở miệng mới nhận ra mình đã quên mất cách an ủi người khác từ lâu rồi.
“Anh Hồng, trường học của chúng ta có nơi nào đáng sợ hơn phòng tự học vừa rồi không? Bây giờ cậu đưa tôi đến đó đi.” Giọng điệu của Trần Ca vẫn không thay đổi gì, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy không ổn lắm, hình như người đàn ông này đang tức giận, dường như anh đang chuẩn bị trút nỗi tức giận trong lòng mình lên những lệ quỷ khác.
“Trong trường học của chúng ta có mười ba cấm địa, giếng nước phát ra tiếng khóc ở sau sân tập, phòng tự học đóng kín cửa và phòng y tế chỉ có vào chứ không có ra, ba nơi này chắc hẳn mọi người đều đã đi qua.” Anh Hồng giơ mấy ngón tay, nói: “Còn một vài chỗ rất nguy hiểm, bình thường giáo viên nghiêm cấm chúng tôi đi đến đó, cậu có chắc muốn đến đấy không?”
“Có tận mười ba nơi nguy hiểm như vậy sao? Những đứa trẻ trong trường chúng ta thực sự đang sống trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng mà.” Trần Ca cười híp mắt, thật ra một người bình thường rất dễ giữ nụ cười, nhưng nếu ở thế giới sau cánh cửa, trong lúc đang bị lệ quỷ và áo đỏ bay vây mà vẫn có thể nở được nụ cười như vậy, dù nhìn dưới góc độ nào thì nụ cười này cũng hơi kinh khủng: “Đừng ngẩn người nữa, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Tay của Anh Hồng bị Trần Ca nắm chặt, như thể không phải anh đang dắt tay áo đỏ, mà chỉ là một cô bé hàng xóm vừa mới cãi nhau với cha mẹ, anh nóng lòng muốn đến những nơi đó, nên không quan tâm đến chi tiết này: “Các cấm địa còn lại là cái gì?”
“Cấm địa thứ tư là phòng tiêu bản có cửa sổ bị giấu đi, nơi này nằm ở phía Tây của trường học, trong phòng tiêu bản đó có nhiều tiêu bản khác nhau được lưu trữ, vì vật lưu trữ tương đối đặc biệt nên phòng tiêu bản không có cửa sổ, nhưng thỉnh thoảng một số học sinh đi ngang qua đó sẽ nhìn thấy một cái cửa sổ, trên cửa sổ còn có một mặt người đang mỉm cười.” Anh Hồng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị nắm của mình, cô rất muốn đánh anh, nhưng cũng biết đối phương không có ác ý, trong thâm tâm cô cũng không ghét lắm, cảm giác mâu thuẫn này trước nay chưa từng có.
“Có lẽ ai đó đã đặt một tiêu bản khuôn mặt vào trong phòng tiêu bản.” Giọng nói của Trần Ca đã chẳng khác gì so với bình thường: “Nếu như người đó có cùng lý tưởng với chúng ta thì khi về nhà, tôi có thể xây cho người đó một mặt tường.”
“Cấm địa thứ năm là cầu thang lộn ngược của tòa nhà dạy học, ở lầu bốn của tòa nhà dạy học, lúc đi xuống tầng nếu như ngẩng đầu lên nhìn, có đôi khi sẽ phát hiện ở trên đầu mình có người đang đi xuống cầu thang, đến nay vẫn không ai có thể giải thích được lý do.”
“Cấm địa thứ sáu là một trạm bảo vệ không thể đóng cửa, sau khi đóng cánh cửa đó xong, đến lúc nhìn lại thì nó lại bị mở ra, vô cùng kỳ quái, ngay cả áo đỏ cũng không thể hiểu được.”
“Cấm địa thứ bảy là cái ghế trong ký túc xá nữ, đây cũng là một trong những cấm địa nguy hiểm nhất.” Anh Hồng giới thiệu nơi này một cách cường điệu: “Tầng bốn ký túc xá nữ không có người ở, giữa hành lang tầng bốn có đặt một chiếc ghế màu đỏ máu, trên đó có viết tên một cô gái, tương truyền, trước đây ở chỗ nào đó trong ký túc xá nữ đã xảy ra bắt nạt, một số nữ sinh đã buộc một nữ sinh khác ngủ cùng phòng với mình phải nhảy lầu trong lúc đang tập khiêu vũ.”
“Chờ một chút.” Trần Ca cảm thấy mô tả về nơi này nghe hơi quen quen: “Cậu có biết tên cô gái đã nhảy lầu đó là gì không?”
“Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng tuyệt đối không được đi vào một phòng ngủ trên lầu bốn, nghe nói bên trong chứa đầy ghế dựa màu đỏ và giày đỏ, đó chính là áo đỏ tàn bạo và đáng sợ nhất trong trường này. Đến nay vẫn chưa có ai nhìn thấy cô ta, bởi vì tất cả những lệ quỷ và áo đỏ từng nhìn thấy cô ta đều đã hồn phi phách tán. Trái tim của họ bị làm thành kẹo, tàn hồn bị làm thành con rối, chấp niệm còn sót lại thì bị giam cầm trên một chiếc ghế, vĩnh viễn không được giải thoát.” Khi Anh Hồng nhắc đến áo đỏ này thì cảm thấy hơi sợ hãi, như thể lo lắng đối phương sẽ tìm tới tận cửa.
“Cô ấy... đáng sợ như vậy sao?” Trên trán Trần Ca cũng đổ mồ hôi, anh lặng lẽ buông lỏng tay Anh Hồng ra: “Cậu nói tiếp đi.”
“Cấm địa thứ tám là phòng sâu nhất trong khu ký túc xá nam, căn phòng đó đã khóa chặt, bên trong tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, nghe nói là giấu xác chết của người cha, còn có một trái tim bốc mùi.”
“Cấm địa thứ chín cũng nằm trong khu ký túc xá nam, tôi đã quên mất đó là phòng nào, trong phòng đó có người treo cổ tự tử, tất cả đều đứng trên mặt đất và bị treo cổ, có người nói rằng đây là hình phạt cho tội nói dối.”
“Cấm địa thứ mười nằm trong thư viện, chỉ cần đi đến gần một dãy giá sách nào đó, bất kể là lệ quỷ hay là áo đỏ đều sẽ biến mất.”
“Cấm địa thứ mười một là một tấm gương, nếu soi gương trong ngôi trường này, những điều tồi tệ sẽ xảy ra.”
“Cấm địa thứ mười hai là một phần tài liệu và một cái tên. Không ai biết cái tên đó là gì, chỉ biết rằng đó là tên con trai, tất cả lệ quỷ khi đọc cái tên này đều sẽ biến mất, cho nên đến tận bây giờ cũng không ai có thể nói rốt cuộc cái tên đó là gì.”
“Cấm địa cuối cùng chính là văn phòng Hiệu trưởng, không ai biết văn phòng Hiệu trưởng ở đâu và cũng không ai nhìn thấy Hiệu trưởng của trường này, tất cả giáo viên và nhân viên nhà trường đều hành động theo ý chí trường học. Nhưng trong truyền thuyết, ngôi trường này cũng có một Hiệu trưởng.”
Anh Hồng đã nói với Trần Ca về mười ba nơi nguy hiểm nhất trong trường ma, một số nơi thực sự nguy hiểm và một số nơi Trần Ca cũng không tiện đánh giá.
Bởi vì Trương Nhã nên anh chưa làm bất cứ nhiệm vụ gì liên quan đến Học viện tư thục Tây Thành, nhưng trong lòng anh biết rõ, cảnh tượng ba sao không có cửa đó rất có thể chính là tiền thân của Thông Linh Trong Trường Ma.