Chương 867: Áo đỏ Mùi Hôi Thối!
Anh Hồng đã tiết lộ rất nhiều thông tin cho Trần Ca, và cũng xác minh một số suy đoán của anh, mười ba cấm địa này hẳn là bí mật cuối cùng trong trường ma.
“Có một số cảnh tượng trong Thông Linh Trong Trường Ma trùng khớp với Học viện tư thục Tây Thành, điều này đã gián tiếp chứng minh suy đoán trước đây của mình, hiện tại trong mấy cấm địa này không có lệ quỷ, bởi vì bọn họ đã rời đi theo Trương Nhã rồi.” Não Trần Ca đang nhanh chóng vận động.
“Vừa rồi Anh Hồng nói một căn phòng ở nơi sâu nhất trong khu ký túc xá nam tỏa ra mùi hôi thối, có lẽ đó là nơi nhân viên trong nhà ma của mình đã từng ở. Căn phòng có cất giấu thi thể của người cha và một trái tim bốc mùi, lời miêu tả này khá thú vị, chẳng lẽ "Mùi Hôi Thối" bên cạnh mình còn chưa hoàn chỉnh? Cậu ta đã khóa trái tim của bản thân với thi thể của cha lại với nhau sao?”
Chỉ có áo đỏ mới có "trái tim" của riêng mình, những lời của Anh Hồng đã thu hút sự chú ý của Trần Ca.
Trong ấn tượng của Trần Ca, mặc dù Học viện tư thục Tây Thành là cảnh tượng ba sao, nhưng lý do khiến cảnh tượng đó được đánh giá là ba sao hoàn toàn là vì có Trương Nhã.
“Có vẻ như mình đã đánh giá thấp cảnh tượng này rồi.” Trần Ca nhớ tới cảnh anh đánh nhau với đám côn đồ ngoài trường học ở khu nhà kho, đám côn đồ đó tỏa ra mùi thối gay mũi, những lệ quỷ khác đều tránh không kịp, chỉ có Mùi Hôi Thối là rất vui vẻ: “Khó trách cậu ta ở trong trường ma này như cá gặp nước, trước đây ở thôn Hoạt Quan và trấn Lệ Loan, những lệ quỷ khác đều thăng cấp nhờ ăn uống, nhưng cậu ta là ngoại lệ duy nhất.”
Trần Ca mong rằng Mùi Hôi Thối sẽ mang đến cho anh nhiều điều bất ngờ hơn nữa. Đối với người khác, khu ký túc xá nam chính là cấm địa, nhưng với anh thì giống như đến thăm nhà của nhân viên thôi.
“Trường ma đang không ngừng biến hóa, đêm dài lắm mộng, nếu trái tim của Mùi Hôi Thối thật sự bị nhốt ở trong căn phòng sâu nhất trong ký túc xá, thì mình sẽ giúp cậu ta tìm lại nó, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu ta bằng lòng lấy lại trái tim của mình.” Mùi Hôi Thối nhốt trái tim và thi thể của cha mình lại với nhau, Trần Ca không biết cậu ta làm như thế là có ý gì. Nếu Mùi Hôi Thối muốn quên đi quá khứ, chỉ cần làm một nhóc béo vui vẻ thì anh cũng sẽ không ép buộc.
Dưới sự dẫn đường của Anh Hồng, Trần Ca chạy về phía trung tâm của trường. Càng đến gần trung tâm, anh càng gặp nhiều học sinh.
Hầu hết các học sinh đều nghe theo lời cảnh báo trên loa phát thanh và im lặng ngồi trong lớp, lúc này hầu hết các học sinh vẫn còn chạy xung quanh đều là loại cứng đầu.
Điều này không chính xác 100% nhưng Trần Ca cứ cho là như vậy, chỉ cần anh nhìn thấy học sinh không ngoan là sẽ chạy đến “tâm sự” cùng người đó.
Đôi khi phải công nhận rằng Trần Ca quả thật khá có tài trong việc thuyết phục và tranh luận với người khác, sau một hồi trò chuyện “tâm đầu ý hợp”, nhiều học sinh đã rơi nước mắt vì xúc động, đa số họ đã chọn về đội của Trần Ca.
Một số ít học sinh có việc quan trọng và không tiện đi với Trần Ca, nhưng cũng bày tỏ sự ủng hộ với Trần Ca bằng lời nói, đồng ý với ý kiến của Trần Ca, rồi vội vã rời đi.
Suốt quãng đường từ phía Tây của ngôi trường ma đến trung tâm của trường, số người đi sau Trần Ca đã tăng gấp đôi, và anh cũng đã thành công thu hút sự chú ý của ý chí trường học.
Mặt trời máu kia đã phá tan sương mù máu, nằm ở ngay phía trên trường ma. Bởi vì khoảng cách càng ngày càng gần, lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy bộ mặt thật của mặt trời máu.
Thật ra nó là một con ngươi to lớn có màu đỏ như máu, con ngươi đỏ tươi, vô số tơ máu đan xen và cuộn tròn trong đó, từng khuôn mặt người tuyệt vọng khác được phản chiếu trong con ngươi.
“Mỗi khuôn mặt đều đại diện cho một tàn niệm tuyệt vọng, nhưng số lượng này nhiều quá ấy nhỉ?” Trần Ca cảm thấy thành phố Hàm Giang không có số lượng lớn tàn niệm khổng lồ như vậy, có thể con quái vật này đã thu hút một số chấp niệm từ những nơi khác đến, giống như Bệnh Viện Bị Nguyền Rủa, nó nằm ở nơi giao nhau giữa hai thành phố, nhưng nó lại được điện thoại màu đen tính vào trong phạm vi của Hàm Giang.
“Cảnh tượng bốn sao đã bắt đầu ảnh hưởng đến xung quanh rồi, vậy cảnh tượng năm sao sẽ kinh khủng như thế nào chứ?" Trần Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, con mắt phía trên trường ma rất mạnh mẽ, những mặt người trong mắt không ngừng kêu gào, giống như đang sợ hãi thứ gì đó.
“Ý chí của trường ma cứ nhìn chằm chằm về hướng thành phố màu đỏ máu, rốt cuộc con quái vật nào đang ẩn náu trong thành phố đó? Nó đang sợ cái gì chứ?”
Thành phố màu đỏ máu ở phía xa đang không ngừng tới gần, cảm giác như một cơn thủy triều máu muốn nuốt chửng trường ma vào trong bụng mình.
“Lạ thật, mình luôn có cảm giác thành phố đó như có sự sống...”
“Đây, chính là chỗ này.” Trong khi Trần Ca đang suy nghĩ, Anh Hồng đã dẫn họ đến khu vực lân cận khu ký túc xá, cô nắm lấy tay áo Trần Ca và thì thầm: “Tất cả các tòa nhà trong trường được kết nối với nhau tạo thành một khối tòa nhà khép kín, bên trái là khu dạy học, còn bên phải là khu ký túc xá, nếu nhìn kỹ sẽ thấy màu sắc của hai khu này khác hẳn nhau.”
“Nếu đã đến đây thì đi vào xem chút đi.” Bây giờ Trần Ca không sợ ai ngoại trừ Thường Văn Vũ và họa sĩ, anh đã hoàn thành quá tốt nhiệm vụ của Thường Văn Vũ, một nhóm lớn người đã tụ tập xung quanh anh, chỉ là anh vẫn chưa nhận được sự đồng ý của ý chí trường ma mà thôi: “Chúng ta đến ký túc xá nam trước, đi đến căn phòng có mùi hôi thối mà cậu đã đề cập trước đó ý.”
“Yêu cầu của cậu đúng thật là kỳ quặc, ngay từ đầu tôi còn tưởng cậu cố ý cậy mạnh, làm ra vẻ như không sợ gì cả, bây giờ tôi mới nhận ra rằng mình đã sai rồi, rõ ràng là cậu rất thích thú.” Vẻ mặt Anh Hồng kỳ lạ, có cảm giác như kẻ điên gặp biến thái vậy.
“Thế giới của người lớn phức tạp lắm, nói với cậu một hai câu cậu cũng không hiểu đâu, dẫn đường đi.” Trần Ca gọi Mùi Hôi Thối tới, cậu nhóc này mập mạp khổng lồ, lúc nào cũng tỏa ra mùi hôi thối, cậu ta nheo đôi mắt nhỏ và ôm lấy cái bụng mình, tỏ vẻ mình là người vô hại hiền lành.
Kể từ khi xuất hiện trong nhà ma của Trần Ca, cậu ta vẫn luôn tỏ ra rất ngoan ngoãn, bản thân Trần Ca cũng biết việc dùng từ ngoan ngoãn để miêu tả một lệ quỷ là không phù hợp chút nào, nhưng đó là cảm giác mà Mùi Hôi Thối mang lại cho anh.
Chăm chỉ, không phàn nàn, bị bắt nạt cũng tươi cười, dù có làm gì cũng là người xông lên đầu tiên, dù có đôi khi lòng tốt đặt không đúng chỗ, bình thường vì sợ bị du khách phàn nàn nên một mình ngồi thu lu ở góc tường, không dám lộ diện, thấy du khách đi qua cũng chỉ dám núp ở phía xa, rất sợ mùi hôi thối trên người sẽ ám vào người khác.
Ai có thể ngờ một nhân viên ân cần như vậy lại có thể là một áo đỏ ẩn, lại còn khóa chặt trái tim của mình với thi thể của cha lại.
“Mùi Hôi Thối không có hình thể, một lệ quỷ như vậy cũng có thể trở thành áo đỏ được sao? Quên đi, không cần nghĩ nhiều như vậy, chờ đến nơi rồi nói tiếp.” Trần Ca và Anh Hồng rẽ vào lối đi khu ký túc xá nam, có lẽ là vì lúc này đang trong giờ học nên ở đây không có học sinh nào cả, xung quanh là một màn sương mù máu mờ ảo, giống như cánh cửa sổ nào đó đã bị phá vỡ, còn chưa kịp sửa lại.
Họ băng qua cửa ra vào, đi vào hành lang, đi xuống bốn tầng lầu, và cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa được đóng đinh bằng một tấm ván gỗ.
“Trường học đã phong tỏa nơi này, từ trước đến nay chưa có ai từng bước vào, cũng không có ai biết bên trong có gì, nếu cậu liều lĩnh mở cửa, rất có thể sẽ thả một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ ra.” Ngay cả một lệ quỷ có tính cách như Anh Hồng cũng phải lên tiếng nhắc nhở, điều đó cho thấy các học sinh trong trường ma cho rằng nơi này thực sự nguy hiểm.
“Không sao đâu, tin tôi đi.” Trần Ca liếc nhìn Mùi Hôi Thối còn đang ngơ ngác, rồi ra hiệu cho mọi người đến tháo tấm ván gỗ.