Chương 873: Cô gái đó nhìn thấy gì?
Màn sương máu dày đặc tràn vào hành lang dọc theo con đường mà Trần Ca mở ra, chiếc ghế dài đỏ như máu ở đằng xa cứ lúc ẩn lúc hiện, có thể nghe rõ tiếng kêu cứu thảm thiết.
“Bao nhiêu người đã chết trong hành lang này vậy? Tại sao khi đi trong hành lang này lại cảm thấy sợ đến sợ hết hồn hết vía chứ?" Ông Hiệu trưởng nhỏ giọng nói. Ngay khi vừa mở miệng ra, ông đã cảm thấy một luồng hơi lạnh xộc thẳng vào cổ họng.
“Tôi không biết.” Trần Ca lắc đầu, anh đang từng bước tiếp cận bí mật của Trương Nhã: “Làm thế nào mà một cô gái sống nội tâm và ngây thơ lại trở thành một áo đỏ hàng đầu được? Chúng ta có thể sẽ tìm được những chuyện mà cô ấy đã từng trải qua ở đây.”
Tiếng la hét cùng tiếng than khóc bên tai dần dần tăng lên, máu chảy tí tách, trên vách tường xuất hiện những tơ máu nhỏ, hành lang dài này giống như thực quản của dã thú, vô cùng ngột ngạt.
“Trần Ca, tôi cảm thấy không ổn cho lắm.”
Hiệu trưởng che chở cho Anh Bạch và Anh Hồng, ông còn muốn nói gì đó nhưng bị Anh Hồng cắt ngang: “Nơi này khiến tôi rất khó chịu, trong lòng luôn có cảm giác rất đau đớn, tốt hơn hết là không nên đi tiếp.”
Trái tim của áo đỏ khác với trái tim của người sống, trái tim của họ là chấp niệm sâu sắc nhất, cảm giác đau đớn xuất hiện trong tim thể hiện rằng chấp niệm đó đang không ổn định, cho thấy họ đang ở trong một hoàn cảnh rất nguy hiểm.
“Ông chủ, tôi cũng có cảm giác da đầu tê dại.” Bàn tay đút trong túi của Bạch Thu Lâm khẽ run lên, lần trước anh ta bị như thế này là khi gặp phải cái bóng ở trấn Lệ Loan.
“Đừng hoảng sợ.” Chỉ có Trần Ca vẫn giữ được bình tĩnh. Anh đưa mắt nhìn chiếc ghế nằm sâu trong hành lang, mỗi lần chớp mắt, khoảng cách giữa chiếc ghế và anh như càng gần lại.
Cảnh tượng này dường như đã từng xuất hiện, giống như lần đầu tiên khi anh đến Học viện tư thục Tây Thành.
“Cẩn thận cái ghế đó!” Anh Hồng lại nhắc nhở, chiếc ghế kia không quá đáng sợ, nhưng dường như nó đại diện cho một thứ gì đó, trực tiếp khơi dậy nỗi bất an trong lòng mọi người.
“Tiếng kêu cứu như phát ra từ trên ghế, chẳng lẽ truyền thuyết của trường là có thật sao?" Những học sinh năm cuối và giáo viên trường ma đứng ở lối vào ký túc xá nữ, họ cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Sương máu lơ lửng, cái ghế chậm rãi tới gần, trước giờ mọi người đều chưa từng tiến vào cấm địa, lúc này trái tim như vọt lên cổ họng.
Truyền thuyết đáng sợ nhất trong trường ma đang ở ngay trước mắt, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tất cả mọi người đều nín thở.
“Cứu tôi... Cứu tôi với...”
Giọng của một cô gái càng ngày càng rõ ràng, khi chiếc ghế tiếp tục đi tới gần, mọi người mơ hồ nhìn thấy một nữ sinh đang ngồi trên ghế với ánh mắt hung ác.
“Dường như cô ta đang tìm kiếm một kẻ chết thay.”
Ngay cả áo đỏ cũng không thể khiến cô gái ngồi trên ghế lùi lại, biểu cảm trên mặt cô gái không ngừng vặn vẹo, đi thẳng về phía mọi người.
“Đó là cái gì vậy? Có thể nhìn thấy nhưng lại không thể cảm nhận được, không giống ác quỷ hay là tàn niệm, thật kỳ lạ.” Trần Ca không phải là người duy nhất cảm thấy kỳ lạ, kể cả áo đỏ bên cạnh, tất cả mọi người đều thấy có điểm bất thường.
Cô gái trên ghế và hành lang giống như là một tổng thể, nhìn cô gái tiến lại gần, như thể cả hành lang đều đang chuyển động, cứ như thể một cái miệng khổng lồ sắp nuốt chửng tất cả mọi người.
“Cẩn thận!”
Mùi máu tanh nồng nặc hòa trong tiếng kêu cứu, mọi người đều sinh ra một loại dự cảm không lành.
“Chủ nhiệm Lôi, chúng ta cứ đứng ngoài xem thôi sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với họ thì làm sao bây giờ? Có rất nhiều học sinh đã đi vào cùng cậu ta.” Một cô giáo bên ngoài hành lang ký túc xá nữ nói.
“Vậy cô đi vào kêu bọn họ đi ra đi, tôi sẽ không ngăn cô lại đâu.” Chủ nhiệm Lôi trừng mắt nhìn cô giáo: “Lúc tôi vào trường học này, cấm địa cũng đã tồn tại, ở đây cất giấu bí mật nguy hiểm nhất trong trường, cô có biết bí mật là gì không?”
Sắc mặt cô giáo không tốt lắm, khẽ gật đầu một cái.
“Bí mật chính là, nếu cô biết được thì sẽ phải trả cái giá tương ứng, ví dụ như chết đi, hoặc là sẽ trở thành một phần của bí mật đó.” Chủ nhiệm Lôi là người rất thông minh, nếu không thì ông ta cũng không có khả năng thuận buồn xuôi gió trong trường ma như vậy: “Đợi lát nữa thì gọi thêm người đến giúp, mang gạch đến nữa, chuẩn bị phong tỏa nơi này.”
“Chủ nhiệm, hiện tại trường học đang bị thứ gì đó bên ngoài va vào, chỗ nào cũng đều có kẽ hở, nếu gọi thêm người đến đây thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.”
“Không thể quan tâm nhiều như vậy, cứ làm như lời tôi nói đi.”
“Có cần sơ tán học sinh ở đây không?”
“Không cần, tôi muốn bọn họ tận mắt chứng kiến thằng nhãi tên Trần Ca đó chết trong cấm địa, như vậy thì sẽ không có ai nghi ngờ ý chí của trường ma nữa, cũng không ai tin lời cậu ta vừa nói.” Chủ nhiệm Lôi lui về phía đám đông: “Trong trường học này đã có nhiều học sinh không nghe lời lắm rồi, đã đến lúc khiến chúng tỉnh táo lại.”
“Nhưng làm như vậy có ổn không?” Cô giáo còn muốn thuyết phục.
“Giờ có nói cái gì cũng đều đã muộn rồi, từ khi họ nhìn thấy chiếc ghế kia, kết cục đã được định trước. Dù là lệ quỷ hay áo đỏ, chỉ cần bị lũ quái vật nhốt trên ghế để mắt tới thì trừ khi thoát ra khỏi ngôi trường này, nếu không họ chắc chắn phải chết.” Rõ ràng chủ nhiệm Lôi biết chuyện gì đó, ông ta không nói rõ ràng, nhưng trong mắt ẩn chứa nét đau lòng, giống như bạn bè của ông ta đã từng biến mất ở đây: “Ký túc xác nữ này là một con quái vật ăn thịt người, tất cả những ai đi vào đều không thể đi ra.”
“Giờ có nói cái gì cũng đều đã muộn rồi, từ khi họ nhìn thấy chiếc ghế kia, kết cục đã được định trước. Dù là lệ quỷ hay áo đỏ, chỉ cần bị lũ quái vật nhốt trên ghế để mắt tới thì trừ khi thoát ra khỏi ngôi trường này, nếu không họ chắc chắn phải chết.” Rõ ràng chủ nhiệm Lôi biết chuyện gì đó, ông ta không nói rõ ràng, nhưng trong mắt ẩn chứa nét đau lòng, giống như bạn bè của ông ta đã từng biến mất ở đây: “Ký túc xác nữ này là một con quái vật ăn thịt người, tất cả những ai đi vào đều không thể đi ra.”
Cách một đám đông, chủ nhiệm Lôi nhìn vào chỗ sâu trong hành lang, chiếc ghế đỏ như máu nhanh chóng tiến đến chỗ đám người Trần Ca.
“Nổi loạn sẽ chỉ gây ra những thay đổi bất thường hơn, các phòng ở hai bên hành lang đầy rẫy quái vật, chỉ cần cậu ta ra tay, những người này sẽ bị nuốt chửng ngay lập tức, không còn sót lại chút gì.” Đôi mắt sáng suốt của chủ nhiệm Lôi như đã nhìn thấy kết cục cuối cùng, ông ta hét lên với tất cả các học sinh xung quanh mình: “Rút lui về sau! Ở đây chẳng mấy chốc sẽ...”
Chủ nhiệm Lôi chưa kịp dứt lời thì đột nhiên nhận ra cô giáo đứng bên cạnh mình có biểu hiện kỳ lạ. Ông ta quay đầu lại thì thấy chiếc ghế trên hành lang rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt Trần Ca, nhưng chiếc ghế còn chưa dừng lại, cô gái ngồi trên ghế đột nhiên thét chói tai, chạy trốn vào sâu trong hành lang với tốc độ còn nhanh hơn trước.
“Không thể nào!” Bàn tay của chủ nhiệm Lôi cứng đờ trên không trung. Ông ta sải bước đi đến lối vào của hành lang ký túc xá nữ, gạt đống đồ linh tinh rồi nhìn vào trong.
Tiếng hét của cô gái trên ghế đã kinh động đến toàn bộ lũ quái vật trong hành lang. Nhưng không như mong đợi của chủ nhiệm Lôi, cảnh tượng Trần Ca và những người khác bị nuốt chửng và xé xác không hề xuất hiện mà thay vào đó là tất cả những cánh cửa khép hờ từ từ đóng chặt lại, thậm chí ông ta còn nghe thấy tiếng khóa cửa.
“Cô gái ngồi trên ghế kia đã nhìn thấy gì vậy?”
Chủ nhiệm Lôi không thể hiểu được, các học sinh và ông Hiệu trưởng đứng bên cạnh Trần Ca ở trong hành lang cũng nghĩ mãi không thông, thực tế thì đến chính Trần Ca cũng phải mất vài giây mới phản ứng được.
“Có lẽ cô gái ngồi trên ghế đã cảm nhận được sự tồn tại của Trương Nhã, chỉ có nghĩ vậy thì mới thông.” Trần Ca quay đầu nhìn cái bóng của mình: “Chỉ là hơi thở còn sót lại trên cơ thể mình mà cũng đã làm cô ta sợ hãi bỏ chạy, chẳng lẽ Trương Nhã sắp thức tỉnh sao?”