Chương 874: Món quà của Trương Nhã
Trần Ca tin chắc có những thứ rất quan trọng đối với Trương Nhã được giấu trong ngôi trường ma này, Mùi Hôi Thối chính là một ví dụ điển hình, cậu ta đã tìm thấy trái tim của mình trong ký túc xá nam và có những thay đổi rất lớn.
Nếu Trần Ca có thể tìm thấy thứ đã mất của Trương Nhã, nói không chừng Trương Nhã sẽ trực tiếp tỉnh lại, chỉ có như vậy thì anh mới thực sự dám làm những điều mình muốn.
“Trần Ca, tại sao cô gái đó lại chạy đi?” Ông Hiệu trưởng hơi khó hiểu, bây giờ bầu không khí trong hành lang rất kỳ lạ, tuy rằng vẫn kinh khủng, ngột ngạt như trước nhưng nỗi lo lắng đã bớt đi nhiều.
“Bởi vì cô ta sợ hãi.” Trần Ca thản nhiên nói, vẻ mặt bình tĩnh, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Nhìn thấy anh như vậy, các học sinh xung quanh càng cảm thấy họ đang theo đúng người.
“Để tôi dẫn đường cho.” Anh Hồng càng ngày càng tò mò về Trần Ca. Vừa rồi cô đứng rất gần Trần Ca, cô có thể thấy rõ con quái vật trên ghế đột nhiên nổi điên và lùi lại sau khi nhìn thấy Trần Ca.
Nói cách khác, cô gái không sợ người đứng bảo vệ phía trước Trần Ca là Hứa Âm, mà là sợ chính bản thân Trần Ca.
“Cậu đứng ở bên cạnh tôi là được rồi, xem biểu hiện của đám quái vật này, hình như chúng nó cũng không sợ áo đỏ lắm.” Trần Ca lựa chọn chủ động đi tới phía trước.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, trong lòng Anh Hồng ngẫm nghĩ những lời Trần Ca nói.
“Bọn họ không sợ áo đỏ, cho nên anh chàng này mới yêu cầu mình đứng bên cạnh cậu ta, điều này có phải gián tiếp nói rằng cậu ta có thực lực trên cả áo đỏ hay không?" Anh Hồng nhìn Trần Ca, anh vẫn luôn giữ được bình tĩnh, và cô sinh ra một hiểu lầm rất là tuyệt vời: “Ở trong mắt mình, cậu ta chỉ là một người bình thường, chẳng lẽ mình nghĩ sao rồi sao? Không phải là cậu ta rất yếu, mà là mình không thể nhìn thấu cậu ta?”
Trần Ca đã từng đi qua ký túc xá nữ ở Học viện tư thục Tây Thành, anh cũng biết phòng ký túc của Trương Nhã ở đâu, nên không cần Anh Hồng dẫn đường.
Chiếc ghế trên hành lang đã biến mất, không biết nó trốn ở đâu. Trần Ca cũng không quan tâm đến nó, đi thẳng đến chỗ sâu nhất của lầu bốn.
“Phía sau cửa sẽ là bí mật của cô sao?”
Trần Ca đứng ở cửa lẩm bẩm một mình, anh nói rất nhiều, sau đó mới mở cửa phòng trước mặt.
“Kẹt!”
Ngay khi cánh cửa gỗ được đẩy ra, những vết nứt đã thi nhau xuất hiện. Khi Trần Ca mở cánh cửa ra hoàn toàn, cánh cửa gỗ cũ nát trực tiếp vỡ vụn, giống như đã phải chịu rất nhiều áp lực từ lâu, cú đẩy nhẹ của Trần Ca cũng chỉ như giọt nước làm tràn ly mà thôi.
Vụn gỗ cùng tơ máu bay trong không khí, sự ác ý vô biên tràn ra từ ký túc xá!
Đây là lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy sự xấu xa trong lòng người rõ ràng như vậy. Cảm xúc tiêu cực biến thành thực chất, ở thế giới phía sau cánh cửa đỏ như máu, những ác ý đó ngưng tụ thành những xúc tu màu đen, ngay lập tức ăn mòn bức tường gần cánh cửa.
“Đứng sau lưng tôi!”
Khi ác ý xông ra, Trần Ca là người đứng mũi chịu sào, nhưng những ác ý màu đen đó đều tránh né anh, như thể ngay cả ác ý thuần túy nhất cũng không dám có ý đồ gì với Trần Ca.
“Các người thả cái gì ra vậy?" Ác ý màu đen lan tràn trong hành lang, chủ nhiệm Lôi nhìn thấy cảnh này thì lập tức yêu cầu học sinh lui về phía sau: “Không được đụng vào những thứ đó! Nhanh chóng lui ra ngoài đi! Gọi tất cả mọi người tới! Nhanh! Phong tỏa nơi này lại.”
Trên lầu bốn của ký túc xá nữ vô cùng hỗn loạn, nhưng Trần Ca đang đứng ở cửa ký túc xá lại không bị ảnh hưởng gì cả.
“Đây là ác ý mà Trương Nhã đã từng chịu đựng ư?” Trần Ca như đã mở chiếc hộp Pandora ra, bên ngoài trường ma liên tục có những tiếng ồn ào, dường như ý chí của trường ma đã trở nên điên cuồng.
“Hình như cậu gây ra rắc rối rồi.” Anh Hồng bị những ác ý mãnh liệt này dọa sợ. Cô không sợ trời không sợ đất, mãi đến khi gặp được Trần Ca mới nhận ra trước đây mình là người ngoan ngoãn như thế nào.
“Không sao đâu.”
“Thế này là không sao đâu à? Cậu không nghe thấy tiếng động bên ngoài sao? Ý chí của trường ma...”
“Yên lặng, tôi đã nói không sao, có nghĩa là mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.” Trần Ca bỏ ba lô trong tay xuống, lấy hết đạo cụ trên người ra.
“Cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn vào xem trong thử, những ác ý này tránh tôi, nhưng tôi lo chúng sẽ làm hại nhân viên trong ba lô của tôi.” Trần Ca biết mọi thứ ở ký túc xá này đều sợ hãi Trương Nhã trong cái bóng của anh, mà anh lại không biết Trương Nhã có thể bảo vệ những người khác trong ba lô không. Vì lý do an toàn, tốt hơn hết vẫn nên để anh đi vào một mình thì hơn.
“Hứa Âm, đừng cách tôi quá xa, nếu như có chuyện gì, lập tức kéo tôi ra khỏi đây.”
Sau khi dặn dò xong, Trần Ca nhìn vào phòng ngủ của nữ sinh ở trước mặt.
Ác ý đã tiêu tan rất nhiều, anh có thể sử dụng Âm Đồng để nhìn rõ bên trong phòng.
Trong phòng chất đống những chiếc ghế hỏng, trên mỗi chiếc ghế đều được khắc một cái tên và một khuôn mặt.
Trước khi Trần Ca xuất hiện, chúng nó đều kêu rên cầu cứu, nhưng sau khi Trần Ca bước vào, tất cả âm thanh đều biến mất trong tích tắc.
Các khuôn mặt trên ghế đều nhìn về phía sau Trần Ca, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
“Rốt cuộc cô đã làm gì với chúng vậy?”
Ký túc xá không lớn, ngoại trừ mấy cái ghế trên sàn thì còn vài đôi giày nữ, đủ mọi kiểu dáng, chỉ trừ đôi giày múa màu đỏ.
“Giày của cô ấy đã bị mất một chiếc, cho nên cô ấy vẫn luôn tìm kiếm nó sao?”
Trần Ca phát hiện ra nếu anh chỉ đơn giản kết hợp những cảnh anh đã nhìn thấy với những câu chuyện lạ được nhắc đến trong truyền thuyết, thì Trương Nhã chắc chắn sẽ là lệ quỷ đáng sợ nhất mà anh từng gặp!
Cơ thể anh khẽ run lên, Trần Ca biết Trương Nhã rất đáng sợ, trên thực tế thì Trương Nhã còn đáng sợ hơn anh nghĩ nhiều lần.
“Người” như hình với bóng với mình có quá khứ như vậy, nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ rất hoảng sợ, nhưng Trần Ca chỉ hít một hơi thật sâu, như vô thức nói: “Sau này, những thứ tràn đầy ác ý này cứ để tôi đối mặt là được rồi.”
Trần Ca không di chuyển chiếc ghế gỗ, anh kiên nhẫn gọi tên Trương Nhã, muốn dùng khung cảnh quen thuộc này để đánh thức cô, nhưng tiếc rằng anh vẫn không nhận được câu trả lời nào.
“Có vẻ như mình cần phải đi vào sâu hơn.” Ác ý mạnh mẽ không thể đến gần Trần Ca, nhưng những đốm đen đã bắt đầu xuất hiện trên mặt ngoài cơ thể của những học sinh đứng cách xa anh, tâm trí của họ đã bị ảnh hưởng.
“Mấy cậu lui ra ngoài trước đi, áo đỏ với nửa áo đỏ ở lại là được.” Từ lần đầu tiên Trần Ca nhận được chiếc điện thoại màu đen, có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại có thể nói ra những điều như thế này.
Một mình đi qua đống ghế, Trần Ca nhìn thấy tất cả giường của các cô gái đều bày đầy búp bê, những con búp bê này được may bằng tóc đen, trên quần áo còn dính rất nhiều máu, có vẻ như trước khi trở thành búp bê, chúng đều là nửa áo đỏ.
Ánh mắt lướt qua những con búp bê may bằng tóc, Trần Ca nhìn về phía chiếc giường trong cùng của căn phòng, đó là chiếc giường gọn gàng và sạch sẽ duy nhất.
Ga trải giường không có nếp nhăn, chăn được gấp gọn gàng, bên cạnh gối còn có một túi kẹo nhỏ tinh xảo.
Mỗi một viên kẹo đều là một linh hồn sợ hãi, giấy gói khác nhau, dường như được sử dụng để phân biệt các hương vị khác nhau.
“Thích tự tay làm búp bê, cũng thích ăn đồ ngọt, tính cách của cô gái này... thực sự rất đáng yêu.”
Trần Ca bước vào trong cùng của căn phòng, cầm túi kẹo trên tay, đang định quay lại thì chợt thấy một hộp quà đỏ như máu trên chăn bông.
Chiếc hộp nhàu nát, trông không hợp với chiếc giường sạch sẽ và ngăn nắp đó một chút nào.