Hệ thống nhà ma

Chương 875: Nói xấu sau lưng người khác là không tốt

Chương 875: Nói xấu sau lưng người khác là không tốt

Trần Ca đã từng nhìn thấy nhiều hộp quà, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một hộp quà thấm đẫm máu.
“Đây là thứ mà Trương Nhã định đưa cho người khác? Hay là do tên khốn không có mắt nào đó đưa cho Trương Nhã?”
Một hộp quà bẩn thỉu được đặt trên giường đơn sạch sẽ và ngăn nắp, ai cũng có thể nhận thấy chủ nhân của hộp quà rất quan tâm đến món quà.
Đứng trong cấm địa đáng sợ nhất của trường ma, xung quanh là những con quái vật kêu gào và tuyệt vọng, lúc này Trần Ca không hề cảm thấy sợ hãi mà ngược lại còn nảy sinh một cảm xúc đặc biệt.
“Trước đây, khi Trương Nhã đưa cho mình bức thư tình bằng máu, một viên kẹo làm từ linh hồn và một con búp bê làm từ tóc, mình vẫn cảm thấy có phần không thể chấp nhận được, nhưng hôm nay khi nhìn thấy hộp quà đỏ như máu trên giường của Trương Nhã, mình lại cảm thấy không vui lắm.”
Ác ý vờn quanh, Trần Ca đứng một mình ở nơi sâu nhất trong cấm địa, những người đi bên ngoài vô cùng lo lắng, luôn nhìn chằm chằm vào Trần Ca, chỉ cần có biến là sẽ đi cứu viện, làm sao họ có thể đoán được lúc này Trần Ca lại nghĩ về chuyện đó chứ.
Từ góc nhìn của họ, khuôn mặt luôn bình tĩnh của Trần Ca bỗng trở nên nghiêm nghị, lông mày khẽ cau lại, giống như đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Có nên mở ra xem không? Mở quà của người khác ra xem là không tốt, nhưng Trương Nhã đối với mình cũng không tính là người khác, hiện tại cô ấy còn chưa tỉnh, để mình giúp cô ấy xem một chút chắc cũng không có vấn đề gì đâu.”
Trong lòng Trần Ca hơi mâu thuẫn, hai tay anh vừa chạm vào hộp quà, nút thắt trên đầu hộp đã tự tuột ra.
“Mình còn chưa đụng vào...” Trần Ca quay đầu lại nhìn cái bóng của mình, sau đó chậm rãi mở nắp hộp ra.
Trong ký túc xá không xảy ra điều gì bất thường, trong nắp hộp phát ra tiếng tim đập, Trần Ca nghiêng người nhìn vào, trong hộp quà có một bộ váy ba lê màu đỏ như máu.
“Đây là món quà?”
Ngay phía trên váy còn có một tấm thiệp chúc mừng. Trần Ca cầm tấm thiệp lên, trên đó chỉ có một câu đơn giản.
“Giáng sinh vui vẻ, con gái cưng à, cha và mẹ của con rất nhớ con, cha mẹ đã chuẩn bị cho con một bộ váy mới.”
Có lẽ món quà là do cha mẹ Trương Nhã tặng cho cô. Trong căn phòng đầy ác ý và tuyệt vọng này, chiếc hộp nhỏ này là thứ quý giá nhất của Trương Nhã.
Nhìn chiếc váy trong hộp, Trần Ca như nhìn thấy trái tim đang đập của Trương Nhã. Dưới lớp vỏ lạnh lùng đó bao phủ một chút ấm áp.
“Đây là thứ quý giá nhất của Trương Nhã, nhưng khi nhìn vào, tại sao mình lại cảm thấy hơi khó chịu nhỉ?” Trần Ca nhẹ nhàng đặt tấm thiệp chúc mừng kia xuống, ngón tay vuốt ve cái váy ba lê. Trên váy dính đầy máu, những vết máu đó phân bố không đồng đều, có sâu có nông, góc hộp quà còn có dấu vết bị dập nên trông rất nhàu nát.
“Hộp quà được Trương Nhã cố ý đặt trên chiếc giường sạch sẽ, những vết lõm này không thể do cô ấy tạo ra. Có lẽ trong thực tế, khi Trương Nhã vừa nhìn thấy hộp quà, chiếc hộp đã giống như hiện tại, nhuốm màu máu đỏ, đầy vết va chạm cùng móp méo.” Trần Ca không biết chuyện gì đã xảy ra với hộp quà mà cha mẹ Trương Nhã gửi đến, nhưng hộp quà có thể trở thành bí mật sâu sắc nhất trong lòng Trương Nhã, cũng đã giải thích rất nhiều điều.
Ngoài chiếc váy ba lê và tấm thiệp chúc mừng, hình như còn có thứ gì đó khác ở trong hộp, được đặt dưới váy, nhưng Trần Ca không dám tùy tiện lật nó ra.
Anh đậy lại hộp quà và nhìn vào cái bóng của mình: “Xin lỗi, tôi là một con người không giỏi ăn nói, cũng không biết phải nói gì, tôi không thể hứa hẹn với cô điều gì, chỉ có thể nói với cô, chỉ cần có tôi ở đây, cô sẽ không bao giờ cô đơn, sau này tôi sẽ ở bên cạnh cô.”
Trần Ca ôm hộp quà vào lòng thật cẩn thận, anh vốn muốn tự tay đưa cho Trương Nhã, nhưng anh phát hiện đáy hộp quà và ga trải giường đã được dán chặt vào nhau.
Anh nhìn kỹ lại, dưới đáy hộp quà đầy tóc dài của phụ nữ, những sợi tóc đó như có sinh mệnh, cố định hộp quà ở trên giường, ngoại trừ Trần Ca, mọi thứ ở gần như đều bị tóc đen xuyên thấu.
“Quá lơ là rồi, lúc đầu mình còn không nhìn thấy, nhưng may là cô ấy không có ác ý với mình.” Trần Ca không cố gắng nữa, anh đặt hộp quà lại chỗ cũ, chuẩn bị đợi Trương Nhã tỉnh lại rồi để cô tự quyết định.
Nói đến cũng lạ, khi anh đặt hộp quà lại giường thì bỗng nhiên trong tủ quần áo bên cạnh có tiếng động, dường như có người đang cố tình thu hút sự chú ý của anh.
“Có cái gì trong tủ sao?”
Nơi này chính là vùng cấm trong cấm địa, Trần Ca không dám bất cẩn, anh chậm rãi tới gần cửa tủ, mở cửa ra một chút.
Khi cánh cửa được mở ra, một con búp bê rơi ra khỏi tủ.
Con búp bê này rất xấu xí, nó không hoàn toàn làm bằng vải, trông giống như một vài sợi tóc được khâu lên người sống hơn.
“Cái gì đây?”
Hai mắt của con búp bê sáng ngời, nó như không thể khống chế được cơ thể của mình, chỉ có thể cử động một ngón tay.
“Mày muốn nói cho tao biết cái gì?” Trần Ca mơ hồ cảm thấy con búp bê này muốn biểu đạt cái gì đó với mình. Anh không dám liều lĩnh đến gần con búp bê kia, mà kéo chân của con búp bê đi ra cửa, sau khi tập hợp với đám người Hứa Âm, anh mới ngồi xổm bên cạnh con búp bê.
Sau khi rời khỏi phòng ký túc xá của Trương Nhã, con búp bê kia giống như sống lại, ánh mắt nhanh nhẹn hơn, dùng cả bàn tay khua khua ra hiệu cho Trần Ca.
“Ông chủ, cậu mang cái này ra khỏi ký túc xá sao?” Bạch Thu Lâm cùng Hứa Âm bảo vệ bên cạnh Trần Ca, hai người đều tò mò nhìn con búp bê trên sàn, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một linh hồn bị chế tạo thành thế này.
“Có vẻ là người đã bắt nạt Trương Nhã.” Ngay khi Trần Ca nói xong lời này, con búp bê trên mặt đất xua tay điên cuồng, như thể bị đổ oan.
Nhìn thấy hành vi lạ thường của nó, Trần Ca hơi tò mò, chỉ vào mặt đất bên cạnh con búp bê: “Mày cứ viết trên mặt đất bằng máu đi, tao có thể đọc được.”
Con búp bê hơi do dự, dường như thứ nó định nói không thể để cho quá nhiều người biết.
Dưới sự kiên trì của con búp bê, Trần Ca và Hứa Âm dùng lưng để chặn tầm nhìn của những người khác: “Bây giờ mày có thể viết được rồi.”
Các ngón tay của con búp bê di chuyển nhanh chóng, Trần Ca cố gắng diễn giải lời nói của con búp bê: Đưa tôi đi, tôi biết bí mật của cô ta.
“Đang đặt điều kiện với tao sao?” Trần Ca tức đến nỗi bật cười, không ngờ con búp bê này lại muốn dùng bí mật của Trương Nhã để làm điều kiện. Anh đang định tháo một cánh tay của con búp bê ra để làm cho nó tỉnh táo hơn, ngón tay của con búp bê lại bắt đầu viết lên trên mặt đất.
“Tôi có thể ngửi thấy hơi thở của cô ta để lại trên người cậu, nhưng tôi đã quan sát cậu từ khi cậu bước vào, có vẻ như cô ta đã ngủ say, nếu không cô ta sẽ giết tôi ngay lập tức nếu biết tôi vẫn còn một chút ý thức!”
“Mọi người ở gần cô ta đều sẽ chết thảm, cậu cũng không ngoại lệ đâu! Tôi biết cậu đang sợ! Mang tôi đi đi! Tôi hiểu rất rõ cô ta và biết cách thoát khỏi cô ta!”
“Có thể bây giờ cậu vẫn chưa cảm thấy cô ta đang lợi dụng cậu, sau khi vắt cạn giá trị của cậu, cô ta sẽ giết cậu không do dự! Những con búp bê đó chính là kết cục cuối cùng của cậu!”
“Đừng bị vẻ ngoài của cô ta lừa dối, cô ta là lệ quỷ đáng sợ nhất, là cơn ác mộng không thể thoát ra được, là một kẻ hoàn toàn mất trí!”
“Tin tôi đi! Tôi là Hiệu trưởng đầu tiên của ngôi trường này, và cũng chính là người đẩy cửa thực sự bị người phụ nữ đó giết chết! Cô ta là kẻ thù thực sự của ý chí trường ma!”
Con búp bê khẽ đảo mắt tỏ vẻ rất kích động, sau khi viết xong thì ngây người nhìn Trần Ca, nhưng vẻ mặt ngạc nhiên của Trần Ca lại không hề xuất hiện như trong dự đoán, ngược lại là bầu không khí lại hơi quái dị.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất