Chương 876: Bí mật của Trương Nhã
“Tôi không nói dối cậu! Những gì tôi viết đều là sự thật!”
Ngón tay của con búp bê sắp gãy nhưng những người xung quanh chẳng có phản ứng gì, điều này khiến nó vừa điên vừa xấu hổ.
Tất nhiên Trần Ca biết những gì con búp bê nói là thật, nhưng vấn đề là bản thân anh không bị Trương Nhã lợi dụng.
Nếu như buộc phải phân tích, ngược lại Trương Nhã đã cứu Trần Ca rất nhiều lần, nếu không có lệ quỷ luôn bám theo mình như cơn ác mộng này thì Trần Ca đã bị người ta dùng rìu đánh chết ở nhiệm vụ tập luyện đầu tiên rồi.
Con búp bê nằm trên mặt đất, hai chân vẫn bị Trần Ca kéo, vẻ ngoài của nó hoàn toàn không thể khiến người khác liên tưởng đến Hiệu trưởng thần bí của trường ma này.
“Từ khi cô ta rời đi, không ai tiến vào cấm địa nữa. Tôi biết cô ta sẽ quay lại, một khi cô ta phát hiện ra tôi vẫn còn giữ được ý thức thì tôi nhất định sẽ phải chết, cho nên cậu chính là cơ hội duy nhất của tôi!" Con búp bê không thể nói chuyện, ngón tay điên cuồng viết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Ca, trong mắt ẩn chứa cảm xúc vô cùng phức tạp.
Trong hành lang không có ai nói chuyện, Trần Ca cũng không biết phải nói gì, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống thế này.
“Cậu sẽ chết, những lệ quỷ bị giam cầm trong phòng kia chính là kết cục cuối cùng của cậu, đừng để bị cô ta lừa gạt!”
“Cô ấy đã làm gì ông?” Một lúc lâu sau, con búp bê mới nghe thấy một lời từ miệng Trần Ca.
“Cậu không nhìn thấy sao? Tôi đã thành như vậy, có cần phải nói cho cậu biết chi tiết quá trình không?" Con búp bê vừa xấu hổ vừa tức giận, hai mắt đỏ bừng.
“Cô ấy trong miệng ông hoàn toàn khác với cô ấy trong ấn tượng của tôi, Trương Nhã...”
“Đừng! Đừng nói cái tên đó ra! Đừng nhắc tới! Đừng nói nữa!" Trần Ca mới nói được một nửa, con búp bê đã bắt đầu điên cuồng viết.
“Được rồi, trong mắt của tôi, cô gái đó...”
“Cô gái? Tỉnh táo lại đi! Cậu hãy nhìn những người đáng thương đang kêu khóc thảm thiết trong phòng xem, cậu nghĩ có thể dùng từ cô gái để nói về cô ta sao?" Hình như con búp bê có vấn đề về thần kinh, nếu như nói sau khi chết nó biến thành lệ quỷ là bởi vì có chấp niệm, thì đối với nó hiện tại, Trương Nhã đã trở thành chấp niệm mới của nó.
“Như này không được, như thế kia cũng không xong, người như ông thật sự rất thú vị.” Trần Ca nhìn đôi mắt đỏ bừng của con búp bê, giọng điệu từ từ thay đổi: “Ông trở thành như bây giờ, có phải đã từng làm chuyện gì đó khiến cô ấy không vui không.”
Con búp bê đột nhiên ngừng vẫy ngón tay một cách điên cuồng, dường như nó đang suy nghĩ về cách trả lời câu hỏi của Trần Ca.
“Chỉ khi nào ông nói thật thì tôi mới có thể giúp ông.” Trần Ca nở nụ cười thân thiết: “Nói cho cùng, nếu cứu ông sẽ phải gặp nhiều nguy hiểm hơn nhiều.”
“Được rồi.” Cuối cùng Trần Ca cũng thuyết phục được con búp bê, trong dạ dày và cổ họng nó phát ra tiếng động, những vết máu nhỏ lách qua chỗ vải vá, tạo thành từng dòng chữ máu trên chiếc áo khoác tồi tàn của nó: “Lý do ngôi trường này xuất hiện là bởi vì có một đứa trẻ đã đẩy cửa ra. Đứa trẻ đó từng là học sinh trong trường của tôi, vì một chút hiểu lầm, sau khi đẩy cửa ra, nó đã kéo tôi vào luôn.”
“Chỉ khi ở chỗ sâu nhất của tuyệt vọng mới có cơ hội đẩy cửa, bị người đẩy cửa lôi vào trong cửa, e rằng không đơn giản là do hiểu lầm thôi đâu nhỉ?” Trần Ca có thể nhìn ra con búp bê đang nói dối: “Nếu ông cứ như thế này thì chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện với nhau được nữa.”
“Tôi không nói dối cậu! Ngôi trường mà người đẩy cửa học có tên là Học viện tư thục Tây Thành, tôi là Hiệu trưởng của Học viện tư thục Tây Thành, đứa trẻ đó bị bạo lực học đường, cho đến cuối cùng thì chôn thân trong đám cháy vì nhiều lý do khác nhau. Tôi thừa nhận rằng tôi có lỗi trong việc quản lý trường học, nhưng cái chết của cậu ta thực sự không liên quan gì đến tôi!”
“Ông là Hiệu trưởng Học viện tư thục Tây Thành?” Có rất ít người biết tên Học viện tư thục Tây Thành, con búp bê có thể nói rõ ràng như vậy, điều đó chứng tỏ nó biết gì đó.
“Đúng vậy, tôi bị người đẩy cửa đưa vào trong, tôi biết đứa nhỏ đó rất đáng thương, cho nên dù cậu ta có làm gì tôi, tôi cũng không bao giờ hận cậu ta, ngược lại còn cảm thấy rất có lỗi. Lúc đó ở trong ngôi trường này chỉ có tôi và cậu ta, có lẽ nhờ có tôi bầu bạn khiến cậu ta cảm động, cuối cùng tôi cũng nhận được sự tha thứ của cậu bé.”
“Đừng xem mình cao thượng như vậy.” Trần Ca cảm thấy đối phương chắc chắn là đang nói dối, nhưng trong lời nói dối đó lại xen lẫn một vài câu nói thật.
“Khi sự tồn tại của cánh cửa ngày càng lâu, con người và lệ quỷ bắt đầu đi vào bên trong qua cánh cửa đó, đó cũng chính là lúc cô ta bước vào.” Cuối cùng con búp bê cũng nói ra điều mà Trần Ca quan tâm: “Tôi và người đẩy cửa chưa bao giờ làm hại cô ta, ngay từ đầu biểu hiện của cô ta cũng rất vô hại, sau này chúng tôi mới biết đó chỉ là sự ngụy trang của cô ta. Sau khi cô ta đi vào không bao lâu, chẳng hiểu sao lệ quỷ và một số người ngoài trong trường bắt đầu biến mất, tôi và người đẩy cửa nghi ngờ họ bị thứ gì đó nuốt chửng.”
“Bắt đầu từ thời điểm đó, ngôi trường đằng sau cánh cửa này đã trở nên khác biệt. Sau khi điều tra, người đẩy cửa phát hiện hung thủ chính là người phụ nữ đó.”
Trần Ca không hoàn toàn tin vào những điều con búp bê này nói, anh vốn không phải là người có tính dễ tin người khác: “Người đẩy cửa phát hiện ra Trương Nhã là hung thủ, nhưng kết quả là người đẩy cửa bị Trương Nhã giết chết, ông không cảm thấy điều này rất mâu thuẫn à?”
“Người phụ nữ đó nuốt chửng rất nhiều lệ quỷ, thậm chí còn ăn cả áo đỏ, người đẩy cửa không phải là đối thủ của cô ta...”
“Ông vẫn đang nói dối.” Trần Ca nắm lấy hai chân của con búp bê và nhìn chằm chằm vào mắt nó: “Người đẩy cửa có thể tăng sức mạnh của mình ít nhất là gấp đôi sau cánh cửa mình đẩy ra, miễn là người đó không đi ra khỏi cảnh tượng này, Trương Nhã hoàn toàn không phải là đối thủ của người đó.”
Trần Ca có thể coi là người đã trải qua rất nhiều chuyện, anh hiểu rất rõ việc phân biệt sức mạnh của áo đỏ. Lần đầu tiên anh nhìn thấy Trương Nhã, Trương Nhã đã nuốt người đẩy cửa rồi, muốn giết người đẩy cửa ở phía sau cửa là một chuyện vô cùng khó khăn.
“Đúng là cô ta đã giết người đẩy cửa, nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, có thể tôi không nhớ rõ mấy chỗ...”
“Nếu không nhớ rõ thì đừng nói lung tung, nói dối là phải trả giá đắt đấy.” Trần Ca nắm lấy chân của con búp bê, kéo thật mạnh, nhưng không thể làm đối phương bị thương chút nào: “Hứa Âm, giúp tôi bẻ một chân của nó đi.”
Hứa Âm đứng bên cạnh anh, duỗi cánh tay nhợt nhạt ra. Trước khi con búp bê kịp viết thêm điều gì, anh ta đã trực tiếp túm lấy cơ thể nó và xé mạnh một bên chân của nó.
Rõ ràng đó chỉ là một con búp bê, nhưng lại có máu chảy ra từ vết thương, hai mắt của con búp bê lập tức đỏ bừng, như sắp lồi ra ngoài.
Hứa Âm thản nhiên ném cái chân bị gãy của con búp bê đi, rồi lặng lẽ trở lại chỗ cũ.
Trên thực tế, Trần Ca không ngờ Hứa Âm lại dứt khoát như vậy, anh bảo bẻ chân có nghĩa là bẻ gãy xương thôi, chứ không trực tiếp tách chân ra khỏi cơ thể.
Đương nhiên, Trần Ca cũng sẽ không nói cho ai biết những điều này, anh mỉm cười tiến lại gần con búp bê: “Đầu óc tỉnh táo hơn chưa? Nếu còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, tôi có thể giúp ông.”
Con búp bê giãy dụa trên mặt đất, ngoại trừ ánh mắt cùng ngón tay thì không có nơi nào khác trên người nó có thể cử động được, nó đành phải chịu thua: “Tôi sẽ nói cho cậu biết sự thật! Chính người đẩy cửa đã ăn những lệ quỷ và người bên ngoài khác trong trường ma, nhưng trong lúc cậu ta săn bắt người phụ nữ kia lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hai người họ đi vào một thành phố đỏ như máu. Cuối cùng, người đẩy cửa chết ở thành phố đó, nhưng người phụ nữ kia thì lại quay trở về.”
“Nói cách khác, Trương Nhã có thể giết người đẩy cửa vì thành phố đỏ như máu đó, bí mật của cô ấy nằm ở thành phố đó sao?" Trần Ca nhìn con búp bê biết điều đó.
“Đúng vậy, cô ta đã tìm thấy thứ gì đó ở thành phố đỏ như máu đó, điều quan trọng nhất là cô ta biết đường đến trung tâm của thành phố đỏ như máu đó.”