Chương 877: Nhược điểm duy nhất
“Đường đến trung tâm thành phố màu máu? Trương Nhã đã đi vào trung tâm thành phố màu máu đó rồi sao?" Trần Ca nhìn những dòng chữ bằng máu trên người con búp bê, rồi từ từ nheo mắt lại. Trong ấn tượng của anh, thành phố đó rất nguy hiểm, là cấm địa tuyệt đối không được đi vào, điều anh không ngờ là Trương Nhã đã đi vào đó từ lâu rồi.
“Đúng vậy, ngay từ đầu cô ta đã biết con đường đó. Khi bị người đẩy cửa đuổi giết, cô ta đã trực tiếp trốn khỏi cảnh tượng trường học này.” Con búp bê có vẻ như không nói dối, nhưng Trần Ca vẫn không hoàn toàn tin tưởng nó.
“Người đẩy cửa có quyền kiểm soát tuyệt đối với cánh cửa mà người đó mở ra, cậu ta biết mọi thứ trong cảnh tượng này, bởi vì toàn bộ cảnh tượng trong này đều được dệt nên dựa trên trí nhớ của cậu ta.” Trần Ca nắm lấy chân còn lại của con búp bê: “Có phải là ông vẫn đang lừa tôi không?”
“Không có!” Chữ màu máu trên cơ thể con búp bê càng đậm hơn, dường như nó thực sự sợ hãi Trần Ca: “Mỗi một nửa áo đỏ hoặc là một lệ quỷ có tư cách trở thành áo đỏ, bọn chúng đều có một năng lực đặc biệt, cậu có biết năng lực đặc biệt của người phụ nữ đó là gì không?”
“Đừng thừa nước đục thả câu.” Trần Ca thật sự không biết Trương Nhã có năng lực đặc biệt gì, bởi vì anh phát hiện trên người Trương Nhã có quá nhiều năng lực đặc biệt, số lượng nhiều đến mức khiến người ta khiếp sợ.
“Tôi không biết chính xác năng lực của cô ta là gì, nhưng tôi có nghe người đẩy cửa nói cô ta có thể có được năng lực của những lệ quỷ khác theo một cách nào đó.” Lời nói của con búp bê đã xác minh một số suy đoán trước đây của Trần Ca: “Đây là năng lực đặc biệt đáng sợ nhất mà tôi từng thấy, cho nên đến tận bây giờ cũng không ai biết cô ta biết những gì, bởi vì cô ta có rất nhiều năng lực.”
Nhìn thấy những dòng chữ máu trên thân con búp bê, Trần Ca không lên tiếng ngay.
Trương Nhã là lệ quỷ duy nhất có trang riêng trên điện thoại màu đen. Ban đầu Trần Ca nghĩ chỉ có áo đỏ mới có trang riêng trên điện thoại màu đen, nhưng khi Hứa Âm trở thành áo đỏ, anh nhận ra mọi thứ không đơn giản như vậy.
Hứa Âm là một áo đỏ tương đối mạnh, thế nhưng trong danh sách nhân viên trên điện thoại di động màu đen, tên của anh ta chỉ chuyển sang màu đỏ như máu, và thêm hai chữ áo đỏ vào phần giới thiệu mà thôi.
“Trương Nhã là nhân vật đặc biệt nhất trong áo đỏ, điều này thậm chí còn được điện thoại màu đen công nhận một cách mãnh liệt.”
Trần Ca nhớ lại cảnh khi Trương Nhã chiến đấu với cái bóng ở trấn Lệ Loan, cái bóng liên tiếp kể ra vài năng lực mà Trương Nhã có, trùng hợp là những năng lực này Trần Ca đều đã nhìn thấy trên người những lệ quỷ khác.
“Năng lực thực sự của cô ấy có lẽ cũng có những hạn chế nhất định, đây hẳn cũng là điểm yếu duy nhất của cô ấy.” Trần Ca lẩm bẩm một mình, anh nắm lấy con búp bê và nhấc nó lên: “Sự kinh khủng của Trương Nhã không cần tôi nói thì có lẽ ông cũng biết, giúp đỡ ông chính là đối đầu với cô ấy, tại sao tôi lại phải đi khiêu khích một áo đỏ hàng đầu không thể giết chết được chứ?”
Dòng chữ máu trên người con búp bê hơn nửa ngày cũng không thay đổi. Giọng điệu của Trần Ca có hơi thay đổi, anh đến gần con búp bê, và nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Trừ phi ông nói cho tôi biết điểm yếu của cô ấy, để cho tôi có một chút hy vọng đánh bại cô ấy.”
Giọng nói của Trần Ca như thể ma quỷ đang rên rỉ, có lẽ anh chính là người sống đầu tiên đi dụ dỗ lệ quỷ: “Bây giờ ông đã không còn lựa chọn nào khác rồi, hoặc là nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện, hoặc là tôi sẽ tự tay giao ông cho Trương Nhã.”
Con búp bê đỏ mắt nhìn Trần Ca, tựa hồ đang suy nghĩ có nên tin tưởng đối phương hay không.
“Thời gian của tôi có hạn, nếu ông không thể khiến tôi thỏa mãn, vậy thì tôi sẽ không mạo hiểm vì ông nữa.”
“Điểm yếu của cô ta chính là trái tim. Tôi tình cờ nghe được vài điều từ người đẩy cửa, mỗi áo đỏ đều có một trái tim của riêng mình, được cô đọng bởi chấp niệm, đây chính là chìa khóa khiến bọn họ trở thành áo đỏ, đó cũng là nơi yếu ớt nhất của họ.” Con búp bê không nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm nó của Trần Ca đang dần thay đổi: “Rất khó để giết người phụ nữ đó hoàn toàn, trừ khi trái tim của cô ta bị phá hủy. Lúc đầu người đẩy cửa nghĩ chấp niệm trong lòng cô ta chính là người đã từng thương tổn cô ta, nhưng sau này mới phát hiện ra không phải như vậy. Khi cậu ta thay đổi cách suy nghĩ thì người phụ nữ đó đã phát hiện ra rồi, cô ta giấu trái tim của mình đi.”
“Giấu trái tim? Trái tim có thể giấu được sao?" Trần Ca ghi nhớ mỗi một chữ con búp bê nói, nếu anh chạm vào được thế giới khác là nhờ sự hướng dẫn của điện thoại màu đen, thì lời con búp bê này nói có thể giúp anh tìm hiểu thêm về thế giới này.
“Trái tim của áo đỏ là do một chấp niệm nào đó hóa thành, nếu cô ta ký thác chấp niệm đó vào một nơi nào đó, hoặc vào một ai đó, miễn là người đó không gặp tai nạn ngoài ý muốn thì cho dù cô ta có bị chấn thương nặng thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không bị hồn phi phách tán.” Tơ máu trên người con búp bê ngày càng trở nên linh hoạt, sau khi nó rời khỏi căn phòng đó, sự đàn áp mà nó phải chịu cũng ngày càng giảm dần.
“Người đẩy cửa đã điều tra lâu như vậy, mấy người có manh mối gì không?” Trần Ca thản nhiên hỏi.
“Có hai khả năng, thứ nhất, cô ta đã giấu trái tim của mình ở nơi sâu nhất trong thành phố màu máu, nhưng điều này khá là khó xảy ra, bởi vì thành phố màu máu rất nguy hiểm và cô ta cũng không thể kiểm soát được. Khả năng thứ hai chính là cô ta đã đặt trái tim của mình vào một nơi nào đó ngoài cửa, nơi đó có thể là một người, cũng có thể là một vật nào đó, chẳng hạn như...” Chữ máu trên người con búp bê đột ngột dừng lại. Nó giữ lại một chút bí mật, nếu nói với Trần Ca mọi thứ ở đây, sự an toàn của nó sẽ không được đảm bảo nữa.
Trên thực tế, khi con búp bê đề cập đến một vật gì đó, trong đầu Trần Ca đã lập tức hiện lên một đồ vật liên quan đến Trương Nhã chính là bức thư tình.
Trương Nhã đặt trái tim mình vào bức thư tình. Tại trấn Lệ Loan, Trần Ca đã xé bức thư tình và để Trương Nhã tiến vào cái bóng của mình.
Trọn đời trọn kiếp như hình với bóng cũng không phải là nói suông, bây giờ thứ Trương Nhã ký thác chính là cái bóng của Trần Ca, theo như lời con búp bê nói, hiện tại Trần Ca chính là nhược điểm của Trương Nhã.
“Đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ nói cho cậu biết mọi chuyện.” Con búp bê đỏ mắt: “Trên người cậu có hơi thở của cô ta, cô ta sẽ không bao giờ buông tha cho cậu, cô ta sẽ bám theo cậu đời đời kiếp kiếp, chỉ có tôi mới có thể giúp được cậu.”
“Ông để tôi suy nghĩ một chút.” Trần Ca mỉm cười, nhìn vẻ mặt của con búp bê, trong lòng thầm nghĩ làm sao để khiến một lệ quỷ hồn phi phách tán hoàn toàn, không để lại một chút dấu vết nào trên thế giới này.
“Cô ta có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, cậu nên nghĩ càng sớm càng tốt.” Con búp bê vẫn đang thúc giục Trần Ca.
“Được rồi, tôi sẽ cho ông một câu trả lời chắc chắn, trước khi tôi suy nghĩ xong, thôi thì cứ mang ông ra ngoài trước vậy.” Bây giờ Trần Ca lại có thêm một thứ nữa rất quan trọng, đó chính là con búp bê này. Anh đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định tự tay giao con búp bê cho Trương Nhã xử lý, người phụ nữ đó có lẽ sẽ có cách giải quyết tốt hơn, dù sao thì con búp bê này cũng do cô tạo thành.
Trước khi Trương Nhã tỉnh dậy, Trần Ca sẽ bảo đảm con búp bê này nguyên vẹn tuyệt đối.
Anh nhấc ba lô lên, kêu Hứa Âm cầm con búp bê, cùng vài người bước ra khỏi ký túc xá nữ.