Hệ thống nhà ma

Chương 886: Mấy người có thể gọi họa sĩ

Chương 886: Mấy người có thể gọi họa sĩ

Các học sinh trong ngôi trường ma đều đang vội vã chạy trốn, nhưng họ có thể trốn đi đâu được chứ?
Việc tránh né chỉ là để trì hoãn thời gian hồn phi phách tán, quái vật trong thành phố màu đỏ không cần đến ý chí của trường ma, tất cả mọi thứ đều chỉ là thức ăn để chúng nuốt chửng mà thôi.
Cánh cổng sắt đập mạnh vào tường, tường cao hai bên cổng bị bụi gai đen đè bẹp, người đàn ông dùng chân trái bước vào trường ma, sương mù màu máu sau lưng giống như thủy triều đỏ.
“Nó dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến.”
Màn sương mù dày đặc bao phủ lấy cơ thể anh ta, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, đầu anh ta từ từ quay lại, cuối cùng dường như đang nhìn vào tấm gương đẫm máu trên đầu.
“Mọi bóng ma sau cánh cửa đều đang tạo ra địa ngục, chỉ có anh đi xây dựng thiên đường thôi.” Giọng của người đàn ông có chút chế giễu: “Nếu anh đã thực sự nhìn thấy thiên đường, anh sẽ không bị bỏ rơi sau cánh cửa đâu.”
Anh ta nhấc bước chân tiếp tục đi về phía trước, không một bóng ma nào trong ma trường dám đứng lên ngăn cản anh ta, cho dù đó là những cô hồn dã quỷ được trường ma chứa chấp, hay những áo đỏ sinh ra trong trường ma.
Mặt gương trên bầu trời càng ngày càng xuất hiện nhiều vết nứt, tòa nhà trong gương tiếp tục sụp đổ, cho dù có sự hỗ trợ của đám người Lâm Tư Tư cũng không thể thay đổi được gì.
“Xem ra đã không cần chống đỡ nữa rồi.” Đứng trên đỉnh tòa nhà thí nghiệm, họa sĩ nhìn trường học dần đổ nát, đột nhiên giơ tay lên.
Đầu ngón tay anh ta chạm vào bầu trời của ngôi trường, đó là một tấm gương, một tấm gương được tạo nên từ vô vàn trí nhớ và ý chí.
“Đây còn chưa phải là thiên đường, đây chỉ là một bức tranh của tôi, bức tranh mà tôi vẫn chưa quyết đặt tên là gì.”
Đầu ngón tay lướt qua mặt gương, vô số tơ máu lao tới người họa sĩ, khi ngón tay của anh ta duỗi ra từ mặt bên kia của tấm gương, chúng đã nhuốm đầy máu đen.
“Bức tranh này đã hỏng, thì vẽ bức khác là được rồi, tôi cần một bảng vẽ mới, và cả thuốc màu mới nữa.” Cơ thể xuyên qua bề mặt kính, chiếc áo khoác của họa sĩ đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ.
Họa sĩ bên chỗ trường học anh ta tạo ra khiến cho người ta cảm giác như một biển chết, trầm mặc yên tĩnh, khi anh ta bước ra khỏi gương lại mang đến cho người ta một cảm giác khác, rất khó tả, mỗi cử động đều khiến người ta không muốn đi đến gần.
Sau khi họa sĩ rời khỏi trường học trong gương, tấm gương trên bầu trời bắt đầu rơi ra từng mảng lớn, như thể mưa máu.
“Bỏ cuộc sao?” Người đàn ông trong sương máu cũng không có lập tức tiến lên, ngẩng đầu nhìn vào một chỗ nào đó trong trường ma, dường như ngửi được cái gì đó.
Hình bóng của họa sĩ trên tòa nhà thí nghiệm đã biến mất, nhưng bóng dáng của họa sĩ lại được phản chiếu trên từng mảnh gương rơi trong không khí.
Khi mảnh gương đầu tiên rơi trên mặt đất của ngôi trường ma, những mảnh vỡ đó biến thành vô số tơ máu mảnh nhỏ, bóng dáng của họa sĩ cũng xuất hiện trước tòa nhà dạy học.
Anh ta đứng một mình ở bãi đất trống trước tòa nhà dạy học, sương máu đánh thẳng vào người, bụi gai đen lan tràn xung quanh, nhưng anh ta không né tránh như những lệ quỷ khác.
“Ý chí của trường ma đã bị chia cắt, anh tự tay dập tắt hy vọng cuối cùng của mình, Thường Văn Vũ bị thương nặng, bằng một mình anh thì làm sao có thể chống đỡ được một tòa nhà chứ?" Người đàn ông trong sương máu dừng lại: “Anh hoàn toàn có thể giống như Thường Văn Vũ, thoát khỏi nơi này, tôi biết trong trường ma vẫn có những lối thoát khác.”
“Lối thoát?” Áo khoác của họa sĩ bị nhuộm đỏ, tơ máu trên người anh ta đan xen vào nhau, che ở trước ngực anh ta: “Chỗ anh đứng không phải là cửa ra vào trường ma sao?”
Những mảnh vỡ của chiếc gương rơi xuống người họa sĩ, những vết máu xuất hiện, khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất chưa bao giờ gần đến thế, gần dến mức chỉ đủ cho một người ở giữa.
“Tôi là con quỷ mà mọi người trong trường này đều sợ hãi, vì vậy khi tất cả bọn họ sợ hãi, tôi sẽ đứng ở trước mặt họ.”
Hai cánh tay đột nhiên mở ra, cánh tay ngưng tụ từ những tơ máu duỗi ra từ phía sau người họa sĩ, tách màn sương máu ra, chống lên mặt gương trên đầu!
“Cùng nhau làm đi, tôi muốn dùng máu của mấy người để hoàn thành bức tranh mới của mình.”
Không nói thêm lời nào, họa sĩ chống lên bầu trời chủ động xông tới cửa chính của trường ma, vô số ý chí theo họa sĩ phát ra tiếng gầm thét.
Thế giới trong gương đang gào thét, vô số cảm xúc tiêu cực tràn vào cơ thể họa sĩ như dòng thác đen dọc theo cánh tay sau của họa sĩ!
“Tôi không thích vẻ ngoài này, nhưng trên thế giới này làm gì có ai có thể làm được chuyện mình thích chứ.”
Trên cơ thể họa sĩ lần lượt xuất hiện từng khuôn mặt gớm ghiếc, bọn chúng cắn xé cơ thể họa sĩ, và đưa tất cả nỗi đau cùng sự thù hận vào cơ thể họa sĩ!
“Có ai chưa từng lấy dinh dưỡng từ những bộ xương khô trong mộ, chưa từng cắm rễ vào trong máu thịt chứ, tôi đã thấy vô số địa ngục, nhưng cũng chính vì vậy, tôi mới phải tìm đến thiên đường!”
Những vết nứt đen xuất hiện trên bộ quần áo đỏ, khuôn mặt ghê tởm gặm nhấm cơ thể dưới bộ quần áo đỏ, mỗi vết nứt đều ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng khiến người khác không rét mà run, và trên mỗi vết thương bắt đầu mọc lên một khuôn mặt con người gớm ghiếc!
“Khả năng này là gì vậy? Tại sao lại khác với những gì Thường Văn Vũ nói?" Giọng của người đàn ông trong sương máu đã thay đổi so với trước đây, mọi thứ thay đổi bất ngờ: “Anh đã vẽ những người chết đó lên người mình sao? Anh có thể thu được sức mạnh của bọn họ sao? Không đúng, anh đã phải chịu đựng nỗi đau và sự tuyệt vọng của bọn họ! Là bọn họ đang gặm nhấm cơ thể anh!”
Câu hỏi của anh ta đã định trước là không có câu trả lời, họa sĩ đã lao vào màn sương máu trong nháy mắt.
“Tôi chỉ muốn cánh cửa vô chủ kia, anh cần gì phải ngăn cản chứ?” Người đàn ông trong sương máu vẫy vẫy cánh tay, hai bóng người phía sau anh ta đi về phía trước.
Những nơi họa sĩ đi qua, màn sương máu lẩn tránh, hai con quái vật xuất hiện từ thành phố màu đỏ từ từ lộ ra hình dạng.
Một người trong số họ đeo mặt nạ đầu dê, cô ta có thân hình hoàn hảo, làn da của cô ta lấm tấm những đường vân đỏ, trông rất yếu ớt và nước mắt không ngừng rỉ ra từ dưới chiếc mặt nạ đầu dê.
Người phụ nữ này dường như không có khuôn mặt của riêng mình, chiếc mặt nạ đầu dê dường như đã trở thành một phần cơ thể của cô ta.
Một con quái vật khác to lớn hơn, trông giống người, hoặc là lợn, đi bằng bốn chân và có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng con người. anh ta đeo một chiếc mặt nạ hình mặt lợn, điều đáng sợ hơn là người đàn ông này có một cái miệng bị nứt dài hơn nửa mét, bên trong đầy răng nanh.
“Thiện, Ác, hai người chặn anh ta lại, tôi đi tìm cánh cửa kia.” Người đàn ông đứng giữa dường như rất tin tưởng vào hai con quái vật này, nhưng chưa kịp cất bước, người phụ nữ đeo mặt nạ đầu dê đột nhiên ngừng khóc, những giọt nước mắt chảy ra từ dưới mặt nạ biến thành máu.
“Thiện?” Khi người đàn ông trong sương máu quay đầu nhìn lại, thì anh ta tình cờ nhìn thấy người phụ nữ bại lộ trước mặt họa sĩ đang đứng im tại chỗ, mặt nạ đầu dê của cô ta từ từ rơi ra, kể cả đầu của cô ta cũng rơi xuống đất.
“Thiện!” Sương máu đã bị xua tan ngay lập tức đổ ra từ mọi hướng, bảo vệ bên Ác, người đàn ông chỉ dám tiếp cận Thiện sau khi đảm bảo rằng anh ta sẽ không bị họa sĩ nhìn thấy, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
“Tôi không thích Thiện, bởi vì lòng tốt của tôi chưa bao giờ được đối xử tử tế.” Họa sĩ xé một mảnh da tạo thành từ tơ máu trên trái tim mình, phía trên vẽ hình dáng của một người phụ nữ đầu dê!
“Bây giờ chỉ còn lại hai người thôi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất