Hệ thống nhà ma

Chương 887: Màu đen

Chương 887: Màu đen

Người đàn ông trong màn sương máu không bao giờ ngờ rằng cấp dưới đáng giá nhất của mình sẽ bị giết ngay lập tức khi vừa mới ra trận.
Anh ta nhớ lại lời của Thường Văn Vũ nói, họa sĩ sở hữu một khả năng đặc biệt vô cùng đáng sợ, anh ta có thể vẽ người hoặc lệ quỷ mà anh ta nhìn thấy vào bức tranh với một nỗ lực ất định, sau đó tước đoạt mọi thứ của đối phương.
Hạn chế của khả năng này rất lớn, nhưng Thường Văn Vũ cũng không nói cho anh ta biết giới hạn rốt cuộc là gì, chỉ nói họa sĩ chỉ có thể sử dụng năng lực này ba lần trong một khoảng thời gian ngắn, tức là đối phương chỉ có thể vẽ được ba người.
“Thiện không bị hồn phi phách tán đâu, chẳng qua là cô ấy bị lấy mất một thứ gì đó.” Người đàn ông trong sương máu nhìn tình trạng cơ thể của người phụ nữ đầu dê, anh ta biết rất rõ áo đỏ sẽ không để lại dấu vết gì trên thế giới này sau khi bị hồn phi phách tán, nhưng cơ thể của Thiện vẫn đang ở đây.
“Nếu Thường Văn Vũ không nói dối, họa sĩ chỉ có thể sử dụng khả năng này ba lần trong thời gian ngắn, vậy thì cũng không có gì phải sợ.” Người đàn ông đặt cơ thể của Thiện xuống: “Thường Văn Vũ đã tiêu hao năng lực của đối phương một lần để giữ chân họa sĩ, vừa nãy Thiện cũng đã làm mất một bản vẽ của anh ta, bây giờ anh ta chỉ có một cơ hội để sử dụng khả năng của mình thôi.”
Sương mù máu dày đặc che khuất tầm nhìn, người đàn ông dẫn đầu ẩn nấp trong sương mù, đến nay vẫn chưa lộ ra hình dạng thật: “Năng lực thật đáng sợ, nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì khi đối mặt với sự khác biệt tuyệt đối về số lượng, khi anh ta hoàn thành bức tranh thứ ba cũng là lúc anh ta hồn phi phách tán.”
Màn sương máu bao phủ Ác từ từ tan biến, kẻ cầm đầu gần như đã đưa Ác đến trước mặt họa sĩ, theo anh ta thấy, đánh đổi mạng sống của Ác để lấy một bức họa của họa sĩ cũng rất đáng giá.
“Chờ đến khi tôi mở cánh cửa vô chủ đó và trở thành trên áo đỏ, tôi sẽ tìm những gì mà hai người đã đánh mất và tái sinh hai người trên xác chết của chính mình.”
Những lời này của người đàn ông dường như đang nói với Ác, con quái vật trông giống như một con lợn đã phát điên và lao về phía họa sĩ sau khi người đàn ông nói xong.
Sương mù máu tuôn ra, miệng ác quỷ rỉ ra chất lỏng màu đen, toàn thân anh ta bốc mùi hôi thối, trái ngược vẻ ngoài hiền lành, con quái vật này không có một chút điểm nào khiến người ta yêu thích cả.
“Họa sĩ có năng lực đặc biệt, nhưng cơ thể của anh ta cũng không quá mạnh mẽ, Ác cũng chỉ đủ để khống chế anh ta, nếu Thiện còn sống thì tốt rồi, có sự trợ giúp của Thiện, Thiện Ác giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí còn có thể chống lại trên áo đỏ một lúc.” Người đàn ông trong sương mù máu có thể điều khiển sương mù dày đặc ở thế giới sau cánh cửa, không cần để ý đến những thứ khác, chỉ riêng năng lực này thôi cũng đủ thần bí rồi: “Đáng tiếc, có lẽ anh ta cũng nhìn ra vấn đề, cho nên không ngại lãng phí một lần vẽ tranh để làm Thiện bị thương nặng.”
Sương mù dày đặc tụ lại chung quanh, người đàn ông giống như tâm bão, anh ta thu hút tất cả sương mù màu máu ở xung quanh, sau đó tiến vào trường ma.
Những bụi gai đen trải đường dưới chân, người đàn ông và Ác tiếp cận ngôi trường từ hai hướng khác nhau.
Người đàn ông trong màn sương máu cố tình tránh mặt họa sĩ, nhưng điều khiến anh ta không ngờ tới chính là họa sĩ trải qua quá trình thay đổi mạnh mẽ về hình dáng lại đột nhiên di chuyển, đứng giữa anh ta và ác quỷ.
“Anh muốn cùng lúc đối phó với cả hai chúng tôi sao?” Người đàn ông trong sương máu rất mạnh mẽ, đến nay vẫn chưa lộ ra hình dạng thật, thân phận và sức mạnh của anh ta là một bí ẩn, nếu như không phải e ngoại năng lực kinh khủng của họa sĩ, trận chiến này có lẽ đã kết thúc từ lâu rồi.
Họa sĩ không nói những điều vô nghĩa, chứng minh tất cả mọi thứ bằng hành động của mình, hai cánh tay ở phía sau lưng chống trời, dưới sự kích thích của cảm xúc tiêu cực, mạch máu đen phình to và hơi thở trên người họa sĩ đang không ngừng trở nên mạnh mẽ.
Anh ta muốn tích hợp ý chí của trường ma, hấp thụ tất cả lo lắng và tuyệt vọng, và biến tất cả những cảm xúc tiêu cực của học sinh trong trường ma thành vũ khí của riêng mình.
Có một sức mạnh phi thường ẩn chứa trong tình cảm của con người, chấp niệm cũng vì vậy mà được sinh ra, cánh cửa cũng vì vậy mà xuất hiện.
“Tai họa mà áo đỏ có thể chịu cũng có hạn, không có sự đồng ý của cánh cửa, anh sẽ không thể gánh vác được toàn bộ cảm xúc tiêu cực tích tụ trong trường học này đâu, anh sẽ mất đi lý trí, cả người sẽ bị nổ tung.” Người đàn ông trong sương máu lại vẫy vẫy cánh tay, bên ngoài ngôi trường loáng thoáng hiện ra càng nhiều bóng người hơn: “Có vô số bóng ma sống ở trong thành phố đó, bọn họ điên cuồng vặn vẹo và đang thèm muốn ngôi trường này. Ngay cả khi anh có thể ngăn chặn tôi và Ác, anh có thể làm được gì nữa chứ? Chỉ cần anh bị bắt, ý chí của những con ma trong trường này cũng sẽ bị nuốt chửng, nếu anh bị bắt trong một giây, vô số ý chí sẽ tiêu tan, khi ý chí biến mất, anh sẽ ngày càng yếu đi.”
Người đàn ông trong màn sương máu không muốn chiến đấu, nhưng họa sĩ không cho anh ta một cơ hội nào khác để nói chuyện.
“Bùm!”
Mặt gương màu máu trên đầu anh ta vỡ thành một mảng lớn, cánh tay phía sau lưng họa sĩ nắm lấy mặt gương vỡ nát và dùng sức đâm về phía Ác.
Mặt gương đẫm máu lúc này đã biến thành vô số ý chí đang khóc lóc, bọn họ trở thành con dao trên tay họa sĩ, trong quá trình vung vẩy đã ngưng tự thành một tia máu.
Chiếc gương cắt ngang qua thân thể Ác, cắt bỏ chiếc mặt nạ lợn mà Ác đang đeo, xé toạc cái miệng khổng lồ ở trên người Ác, nhưng ngay khi chiếc gương chuẩn bị cắt ra khỏi cái miệng khổng lồ kia, thì một bên miệng lại phát ra một tiếng kêu nhỏ.
Vô số chiếc răng mịn cắn vào mặt gương, chất lỏng màu đen nhỏ giọt trên mặt gương, mặt gương do vô số trí nhớ của học sinh tạo thành tan vỡ ngay lập tức, những tiếng kêu khóc của những đứa trẻ đó bị cái miệng nuốt hết.
“Tham lam, là một loại Ác, nó có thể ăn được rất nhiều thứ, ăn càng nhiều, nó càng mạnh.”
Cái miệng khổng lồ đang nhanh chóng khép lại, anh ta nuốt chiếc gương và cắn vào cánh tay của họa sĩ.
“Còn muốn nuốt chửng cả tôi sao?”
Tấm gương trên bầu trời đã không còn một mảnh vỡ từ lâu, những tòa kia cũng trở nên hư ảo, chỉ có bốn nơi là không bị ảnh hưởng quá lớn.
Lúc này, họa sĩ đã chủ động vươn cái tay sau lưng đến một chỗ - trạm trung chuyển rác nối liền hai bên trường học.
“Ác thực sự không phải là sự xấu xí về bản chất hay khiếm khuyết về thể chất của con người, mà là sự đơn giản không mục đích. Cái ác thuần túy, giống như màu đen trên bảng vẽ của tôi, nó không có quá nhiều suy nghĩ, nó lạnh lùng, xấu xa với tất cả mọi thứ, chỉ bởi vì nó có màu đen.”
Tay sau của họa sĩ nắm lấy trạm trung chuyển rác trong gương, con quái vật đi bằng bốn chân tiện tay phá hủy hoàn toàn cánh cửa căn phòng cuối cùng của trạm trung chuyển, rồi vội vàng bỏ chạy.
Mặt gương bị vỡ tan, điểm tựa bị phá hủy, mọi tội lỗi tích tụ trong trường học đổ dồn vào cơ thể họa sĩ, vẻ mặt anh ta gớm ghiếc, dùng thân thể mình làm trung gian để dồn hết tội lỗi và lời nguyền vào miệng Ác.
Những linh hồn tội lỗi đang gầm thét, bọn họ không ngờ rằng kết thúc cuộc hành trình ngắn ngủi của mình sẽ là một cái miệng khổng lồ bốc mùi tanh hôi.
La hét, van xin tha thứ, chửi bới, nguyền rủa, không ngôn ngữ nào có thể lay chuyển được họa sĩ.
“Tôi là một họa sĩ, tôi cần màu trắng, cũng cần màu đen, miễn là tôi có thể hoàn thành bức tranh cuối cùng, dùng màu sắc gì cũng không thành vấn đề.”
Cơ thể của Ác bị nới rộng ra, vẻ mặt của họa sĩ cũng ngày càng biến dạng, vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt anh ta cũng từ từ biến mất.
Những ý nghĩ xấu xa trong căn phòng cuối cùng của trạm trung chuyển rác đều do chính tay anh ta khóa lại, đó là một vài thứ rác thải không thể sử dụng được, cũng là phần đen tối và kinh khủng nhất của bản chất con người.
“Nếu anh muốn ăn, thì để tôi cho anh ăn no!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất