Chương 9: Sinh viên pháp y bị dọa phát khóc
“Học tỷ, sao em cứ có cảm giác là những con búp bê giấy kia đang nhìn chúng ta vậy?” Hạc Sơn nắm chặt lấy cánh cửa, có nói thế nào thì cậu cũng nhất quyết không bước vào bên trong: “Em không giỡn đâu! Nhất định là những con búp bê giấy kia có vấn đề! Có khi nào là do người đóng giả không vậy? Trời ạ! Em cứ cảm thấy chỉ cần lại gần thì chúng sẽ bật dậy ngay lập tức!”
Những con búp bê giấy kia đều đã được Trần Ca sử dụng kỹ năng Liệm Dung để trang điểm qua, chính vì thế chúng mang đến một cảm giác rất kì lạ, khó có thể nói thành lời. Rõ ràng là đồ vật nhưng lại toát ra một tia sinh khí.
Cao Nhữ Tuyết tức giận nhìn chằm chằm vào Hạc Sơn, rất muốn mắng cho cậu một trận. Chắc có lẽ căn bệnh hoảng sợ rất dễ lây truyền, nên lúc đầu cô chẳng hề thấy sợ, thế nhưng sau khi nghe Hạc Sơn nói xong, trong lòng cũng đã bắt đầu nao nao: “Cậu nói ít đi vài câu được không, nếu như còn huyên thuyên nữa thì tôi sẽ bỏ cậu lại đây đấy.”
Nói xong, cô bước vào trong căn phòng, đưa mắt quan sát bốn phía một lượt. Cửa sổ trên tường của phòng chính này chỉ là đồ trang trí, không thể ra bên ngoài được.
“Học tỷ, chúng ta mau ra khỏi đây thôi. Căn phòng này quá tà ma, hơn nữa bốn phía còn kín như bưng, chắc lối ra không nằm ở đây đâu.”
“Ông chủ của căn nhà ma này quả thực là người tinh thông phương pháp ám chỉ tâm lý, hiểu cách suy đoán lòng người, cho nên chúng ta phải áp dụng biện pháp ngược lại. Những nơi càng cảm thấy không có khả năng thì lại càng phải dò xét tỉ mỉ hơn nữa.” Cao Nhữ Tuyết bắt đầu đi đi lại lại ở trong căn phòng, những cơn gió thổi qua, làm đám búp bê giấy lắc lư theo.
Hạc Sơn lúc này đã sợ đến mặt mũi tái mét, chỉ dám đứng bên ngoài cửa nhìn: “Nhưng trong phòng không có vật gì che chắn, lối thoát có thể nằm ở đâu được chứ?”
“Không có vật che chắn? Ai nói với cậu là không có?” Cao Nhữ Tuyết đứng ở trung tâm căn phòng chính, giơ đôi chân thon dài trắng nõn lên giẫm mạnh vào quan tài: “Còn đứng đấy làm gì, mau qua đây giúp tôi. Tôi muốn mở cái quan tài này ra!”
“Mở quan tài?” Khóe miệng Hạc Sơn run rẩy, cả người đều có cảm giác nao nao: “Làm vậy e là không được hay cho lắm...”
“Lẽ nào cậu muốn ở trong căn nhà ma này suốt cả đời?” Dưới sự đe dọa của Cao Nhữ Tuyết, Hạc Sơn chậm chạp bước vào bên trong, cẩn thận từng chút một để tránh chạm phải đám búp bê giấy, cúi người giữ lấy đầu kia của nắp quan tài.
“Tôi đếm từ một đến ba, chúng ta cùng dùng sức để mở nắp ra nhé.”
“Được.”
“Một, hai, b….”
“Bịchhh!”
Cao Nhữ Tuyết mới đếm được một nửa, trong phòng bỗng truyền đến một âm thanh khác thường!
“Tiếng gì vậy?” Hạc Sơn ôm vách quan tài, bị dọa đến run rẩy.
“Suỵt.” Cao Nhữ Tuyết đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho Hạc Sơn đừng lên tiếng. Cô cẩn thận quan sát xung quanh, cuối cùng chỉ vào cái quan tài trước mặt nói: “Hình như âm thanh được phát ra từ trong này.”
Cô vừa dứt lời, khuôn mặt Hạc Sơn đã tái mét, cổ họng trở nên khô khốc, hơi thở dồn dập. Bàn tay đang ôm nắp quan tài bỗng chốc giống như đang cầm tấm thép nung nóng rẫy: “Học tỷ, chị là chị ruột của em, chúng ta mau chạy đi.”
“Hạc Sơn, bình tĩnh một chút đi, cậu không thấy rằng, chúng ta vừa mở quan tài thì bên trong lại phát ra âm thanh, như vậy không phải rất kỳ lạ sao?”
“Trong quan tài phát ra âm thanh thì có gì kỳ lạ chứ, rõ ràng là muốn lấy mạng của chúng ta đó!” Dưới ảnh hưởng của Black Friday, nỗi sợ ẩn sâu trong lòng Hạc Sơn bị phóng đại lên gấp ngàn lần, hiện tại cậu chỉ muốn rời xa nơi này càng sớm càng tốt.
“Cậu thử nghĩ kỹ lại xem, trong quan tài phát ra âm thanh, chắc chắn là xảy ra một trong hai tình huống: thứ nhất người làm ở đây đang núp trong quan tài, có lẽ khi chúng ta mở nắp, hắn sẽ nhảy ra để dọa chúng ta; thứ hai, bên trong có một loại thiết bị nào đó, chỉ cần nắp quan tài tiếp xúc với nút đó thì sẽ phát ra âm thanh dẫn đến tình tiết tiếp theo. Thế nên cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, quan tài này chính là một đạo cụ quan trọng của cảnh tượng Minh Hôn, chúng ta muốn rời khỏi đây thì nhất định phải mở được cái nắp đó ra.” Cao Nhữ Tuyết đập mấy cái lên nắp quan tài: “Đừng đắn đo nữa, tiếp tục mở ra đi.”
“Mặc dù không biết học tỷ đang nói đến cái gì, nhưng em thấy cũng rất có lý.”
Sau đó, Hạc Sơn và Cao Nhữ Tuyết cùng dùng sức để mở nắp quan tài vừa dày vừa nặng kia. Mới dịch chuyển được một phần tư thì bỗng nhiên trong quan tài truyền tới một tiếng nổ.
“Ầm!”
Quan tài đột nhiên rung mạnh, nghiêng đổ về bốn phía, cửa lớn của căn phòng bỗng chốc đóng sập lại, vô số người giấy cùng với tiền vàng từ trong quan tài bắn ra, những tờ tiền vàng bay tứ tung, trong phòng lại vang lên tiếng cười tà quái của một người phụ nữ lạ. Khung cảnh lúc bấy giờ quả thực khiến con người ta khiếp đảm.
“Mau chạy đi!” Hạc Sơn đứng cách cửa phòng rất gần, vì bị dọa nên chẳng còn nhớ mình đến đây cùng học tỷ, chỉ vài bước chân đã chạy ra đến cửa rồi, thế nhưng khi cậu còn chưa kịp thò đầu ra, bên ngoài đột nhiên có một khuôn mặt phụ nữ trắng bệch, tinh tế, xinh đẹp tới nỗi, khiến người ta câm lặng!
“Ối cha ơiiii!!!”
Hạc Sơn nhanh chóng vung nắm đấm về phía khuôn mặt kia theo bản năng, thế nhưng hình như chủ nhân của khuôn mặt đã sớm biết cậu sẽ phản ứng như vậy nên nhanh chóng né đi giống hệt như đã được tập luyện tình huống này vô sô lần.
“Có maaaaa!” Thấy nắm đấm mình không trúng đích, cậu hoảng hốt chạy bừa sang một căn phòng khác.
“Hạc Sơn! Đừng chạy lung tung!” Cao Nhữ Tuyết hét lên, cô vừa đúng lúc nhìn thấy một bóng đỏ theo chân Hạc Sơn bước vào trong sương phòng.
“Nguy rồi, sương phòng hai bên nhà chính là chỗ ở của hậu bối, chỗ mà cậu ta đến chính là nơi ở của ác quỷ lúc còn sống!” Cao Nhữ Tuyết vội vàng chạy ra ngoài, nhưng cánh cửa của căn phòng đã bị đóng lại, cô bị nhốt ở phòng chính: “Đây là muốn tách từng người ra để dễ dàng đánh bại sao? Chỉ là đi tham quan nhà ma thôi, có cần phải như phát điên lên như thế không?”
Quan tài bỗng nứt ra, những con búp bê giấy đổ sụp xuống mặt đất. Cao Nhữ Tuyết bị vây ở giữa, tâm lí sớm đã hoảng loạn, cô cố đạp mạnh vào cánh cửa, hơn một phút sau, cửa lớn mới từ từ được mở. Chỉ trong vòng một phút thế giới bên ngoài lại dường như đã có sự thay đổi lớn.
“Tiểu Sơn! Hạc Sơn!” Cao Nhữ Tuyết lớn tiếng gọi hai câu, thế nhưng không có ai đáp lại, trong căn nhà ma, ngoài tiếng nhạc nền quái đản thì chỉ còn âm thanh tờ tiền vàng bay qua lại xào xạc trên mặt đất.
“Làm sao bây giờ? Căn nhà ma này chỉ có bấy nhiêu thôi, Hạc Sơn không thể nào không nghe thấy tiếng mình gọi được, lẽ nào cậu ta xảy ra chuyện rồi?”
Trong đầu đột nhiên xuất hiện vô số hình ảnh về những hiện trường án mạng, chính Cao Nhữ Tuyết cũng không biết vì sao bản thân lại đột ngột nhớ tới những thứ đó.
Dựa vào chút kí ức còn sót lại, cô men theo lối hành lang đi đến căn phòng phía tây: “Hình như vừa rồi Tiểu Sơn chạy theo hướng này.”
“Kétttttt…”
Cao Nhữ Tuyết đẩy mở cánh cửa gỗ cũ kĩ mục nát. Chữ “hỷ” được cắt bằng giấy trắng dán trên mặt cửa rơi xuống, cô bước vào chính giữa căn phòng. Căn phòng này được bố trí rất giống phòng tân hôn, thế nhưng điểm khác thường là tất cả các vật dụng trang trí đều dùng màu trắng, chính vì vậy người ta không những không cảm nhận được sự vui mừng mà còn thấy sợ hãi.
“Cậu ta có thể chạy đi đâu được chứ?” Bầu không khí trong căn phòng này thật kì lạ, chỉ có một nguồn sáng duy nhất, đó chính là ánh sáng từ chiếc đèn lồng treo bên ngoài cửa hắt vào, Cao Nhữ Tuyết cảnh giác bước từng bước tiến lên phía trước. Sau lưng có những cơn gió lạnh lùa tới, cô bất giác cảm thấy toàn thân ớn lạnh, giống như có một bàn tay vô hình nào đó nhẹ lướt qua người cô. Chân giẫm lên những tờ tiền vàng, mu bàn chân cô thỉnh thoảng lại chạm phải mấy thứ gì đó kì lạ. Ở đây ánh sáng quá mờ, Cao Nhữ Tuyết nhìn không rõ là vật gì, chỉ có thể cắn răng mà đi qua.
Cao Nhữ Tuyết xốc tấm rèm trong phòng lên, dừng lại trước cửa. Trong phòng không có ai, ngoài chiếc giường được phủ bởi một tấm màn che cũ kĩ thì chỉ còn hai chiếc gương đồng cổ kính được đặt sát vách tường cũ đã tróc sơn, quay mặt vào nhau: “Rõ ràng mình tận mắt nhìn thấy Hạc Sơn chạy vào trong phòng này mà, tại sao chỉ mới có hai phút đồng hồ mà đã không thấy đâu? Lẽ nào lối ra được giấu trong căn phòng này? Hạc Sơn đã chạy được ra ngoài rồi ư?” Từng suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Cao Nhữ Tuyết, cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong. Theo bước chân của cô, trong căn phòng cũng bỗng vang lên tiếng bước chân!
“Ai, ai ở sau tôi?”
Cô đột nhiên quay đầu lại, thế nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc gương đồng, trong gương đang phản chiếu lại h