Chương 1380 - Khởi binh vấn tội (2)
Chỉ có điều, so với nhân số đông đảo của Đại Chu, Thiên Đình và Địa Phủ mặc dù mỗi bên không quá trăm người, nhưng người nào người nấy đều là người khó chọc vào.
Huống chi hai bên này xuất quỷ nhập thần. Trước mắt, Đại Chu kết oán với Thiên Đình, hôm nào đó bỗng nhiên Thiên Đình xông đến gây chuyện, đế lúc đó e là thật sự sẽ khiến cho Đại Chu trở tay không kịp. Dù sao cũng là một bên ngoài sáng một bên trong tối.
Thấy người ở chỗ này yên lặng không nói gì, Cơ Ngôn Tú cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: “Thiên Đình này cũng hơi hung hăng rồi đấy. Bọn họ thực sự cho là mình có thể sánh vai cùng Đại Chu à? Còn dám uy hiếp Đại Chu ta, quả thực…”
"Im miệng!"
Cơ Ngôn Tú còn chưa nói xong liền bị Cơ Huyền Viễn ngắt lời. Điều này làm cho Cơ Ngôn Tú kinh ngạc một phen.
Đây là ở trước mặt mọi người, hắn đường đường là Thái tử lại bị Cơ Huyền Viễn mắng như vậy. Chuyện này khiến cho Cơ Ngôn Tú có chút mất mặt.
Có điều, hắn cũng không bị ngu. Bàn về thế lực thì Cơ Huyền Viễn là đại diện cho lợi ích của Hoàng tộc họ Cơ. Mà toàn Đại Chu này, Cơ Ngôn Tú chỉ có thể dựa vào danh là con Hoàng tộc họ Cơ.
Luận bối phận, Cơ Huyền Viễn còn là trưởng bối của hắn. Hắn càng không thể nào tranh luận với Cơ Huyền Viễn cho được. Thế nên, Cơ Ngôn Tú chỉ đành cúi đầu, không cam lòng.
Cơ Huyền Viễn lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ hôm nay những thủ hạ đó của ngươi không được phép đi ra khỏi Thịnh Kinh thành nửa bước!"
Nói xong, Cơ Huyền Viễn trực tiếp dẫn theo cả đám người rời đi, để lại Cơ Ngôn Tú cùng những võ giả thủ hạ của hắn ở lại, mồ hôi chảy ròng ròng.
Thái độ nghiêm khác của Cơ Huyền Viễn cùng giọng la rầy Cơ Ngôn Tú ở trước mặt mọi người của hắn khi nãy đã nói rõ sự nhẫn nại của hắn với Cơ Ngôn Tú đã lên đến cực điểm rồi.
Trong vòng một tháng, Cơ Ngôn Tú liên tiếp trêu chọc Thiên Đình và Địa Phủ, khiến cho người ta đánh đến cửa. Nếu như cho Cơ Ngôn Tú thời gian thì có phải là hắn sẽ đến Tạo Hóa Đạo Môn hay là Thiếu Lâm Tự rêu rao rằng muốn diệt họ để báo thù cho Cơ Hạo Điển hay không?
Tìm đường chết cũng không phải làm cách đó! Hiện tại, Cơ Huyền Viễn cảm giác mình có hơi sai lầm rồi. Trước đó chi bằng hắn tuyển thẳng lấy một Hoàng đế bù nhìn còn hơn. Đại Chu bọn họ còn có những cường giả trọng thần ở đây, Đại Chu cũng không ngã được.
Ai ngờ được rằng chọn theo lối cũ lại cuối cùng chọn được thứ như vậy? Chỉ gây thêm chuyện cho họ.
Đám người Cơ Ngôn Tú ảo não quay về phủ Thái Tử. Bên phía Tô Tín cũng ngay lập tức nhận được tin tức.
“Tự làm bậy không thể sống!”
Tô Tín không khỏi lắc đầu một cái. Tên Cơ Ngôn Tú này phạm sai lầm, ngoan ngoãn nhận tột thì còn dễ nói nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác ngang ngược ngụy biện. Lần này, trong mắt đám người Cơ Huyền Viễn hình tượng của Cơ Ngôn Tú đã thấp đến không còn thấp hơn được nữa.
Có vài người chính là như vậy, rõ ràng có một phần thực lực nhưng nhất định phải đi làm chuyện lớn. Sau cùng lại thành sự chưa thấy bại sự có thừa!
Cơ Ngôn Tú này là người rất cực đoan. Lần đầu tiên Tô Tín thấy hắn, hắn tự ti vô cùng, thậm chí ngay cả tự vệ cũng là hy vọng xa vời.
Nhưng bây giờ, Cơ Ngôn Tú rốt cuộc cũng thành công. Ai cũng không ngờ cuối cùng người trở thành Thái tử lại là Thục Vương chẳng có gì bắt mắt này.
Có điều cũng chính vì thế cho nên Cơ Ngôn Tú có chút khoa trương quá mức.
Mặc dù Tô Tín thừa nhận năng lực của Cơ Ngôn Tú này không yếu. Trong vòng mấy năm ngắn ngủi đã tăng đến trình độ như vậy rồi. Nhưng so với những vị vua có tài trí, mưu lược kiệt xuất thì hắn còn kém nhiều.
Cơ Ngôn Tú hắn một lòng một dạ muốn lập uy nghiêm cho mình nhưng kết quả lại biến thành Hoàng đế bù nhìn cũng làm không nổi.
Hoàng Bỉnh Thành vẫn luôn theo bên người Tô Tín cười ha hả nói: “Cơ Ngôn Tú này cũng thật đúng là tự tìm đường chết. Lần này thì hay rồi, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm Hoang đế bù nhìn thôi.”
Nhưng lúc này, Tô Tín lại hỏi ngược lại: “Ai nói ta muốn cho hắn làm Hoàng đế bù nhìn?”
Hoàng Bỉnh Thành kinh ngạc nói: “Lão đại, ngươi muốn…”
Trong mắt Tô Tín lóe ra tia lạnh, nói: “Ta muốn hắn không ngồi được lên ngôi Hoàng đế!”
Nhất thời, Hoàng Bỉnh Thành hít vào một hơi lạnh, trong mắt lộ vẻ không dám tin.
Cho tới nay, Hoàng Bỉnh Thành đều cho là Tô Tín muốn khiến cho Cơ Ngôn Tú mất hết uy nghiêm, khiến hắn trở thành một Hoàng đế bù nhìn thứ thiệt.
Nhưng Hoàng Bỉnh Thành sao cũng không ngờ Tô Tín lại muốn kéo Cơ Ngôn Tú khỏi vị trí Hoàng đế!
Người ở bên ngoài nhìn vào, loại ý nghĩ này nhất định chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Vị trí Hoàng tử của Đại Chu không phải là trò đùa. Hơn nữa, bọn họ còn là thần tử, sao có khả năng phế Thái tử rồi lại lập, lập rồi lại phế như thế? Nếu thật như vậy thì quy củ ở đâu? Chẳng phải Đại Chu sẽ thành trò cười hết sao?
Đặc biệt là trước mắt Đại Chu còn cần một vị Hoàng đế trấn áp long mạch, ổn định nhân tâm. Không để ý năng lực Hoàng đế này như thế nào, chỉ cần hắn có thể ngồi lên cái ngôi vị Hoàng đế này, dù cho hắn ngu si thì đông đảo cường giả Đại Chu cũng sẽ cho hắn ngồi vững ở cái vị trí này.
Cho nên bây giờ Tô Tín lại nói muốn cho Cơ Ngôn Tú không làm Hoàng đế được, đây quả thực là chuyện không thể nào. Ít nhất, cửa ải đông đảo cường giả Đại Chu, Tô Tín cũng không qua được.
Hành động ẩu tả như này, những cường giả Đại Chu sẽ tuyệt không đáp ứng.
Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia lạnh: “Vì cái gì mà không được? Cơ Ngôn Tú là phiền phức. Nếu như đã kết thù thì hắn chỉ cần ngồi ở ngôi Hoàng đế một ngày thì ta sẽ có thêm một nỗi phiền. Vẫn cứ là kéo hắn xuống hẳn ngai Hoàng đế là yên tâm nhất.”