Chương 1424 - Yêu tộc thượng cổ (2)
Từ thượng cổ đến bây giờ thời gian đã qua vạn năm, chắc hẳn Hổ Thiên Thu này đã chết được một thời gian rồi. Nếu lúc này bọn hắn có thể tìm được thi thể của Hổ Thiên Thu này thì bọn hắn sẽ thu hoạch được gì? Là một bộ thi thể thượng cổ Yêu Vương, chí bảo vô giá!
Huống hồ cung điện cầm tù Hổ Thiên Thu hiển nhiên cũng là do những cường giả thời thượng cổ kiến tạo, dù cho là để phong cấm thượng cổ Yêu vương, trong này cũng liệu có chí bảo gì hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng của mọi người không khỏi nóng như lửa.
Những tộc trưởng các bộ tộc kia đều cười lạnh với mấy người Thác Bạt thị, nói: "Thác Bạt tộc trưởng, bây giờ chỗ Trương gia hẳn là có người Thác Bạt thị các ngươi trấn thủ nhỉ? Ta khuyên ngươi vẫn là cho rút người đi đi, tránh khỏi đến lúc đó sẽ khiến hiểu lầm không cần thiết!"
Hai người Thác Bạt thị đen mặt, không nói được gì. Hiển nhiên lần này Thác Bạt thị lỗ vốn to.
Nói thật, lúc vừa mới biết tin bọn hắn cũng không xem thứ trên người Trương Sở Sở là gì quá trân quý. Sở dĩ không động thủ là vì muốn xem thử thứ này nằm trong tay Thác Bạt Phong thì sẽ phát huy tác dụng được bao lớn.
Nếu như bọn họ sớm biết lai lịch của vật này lớn như vậy thì chắc bọn họ sớm đã loại bỏ hết những người biết chuyện sau đó ngay lập tức phong tỏa nơi ở của Trương gia. Nhưng bây giờ muộn rồi.
Khu vực chỗ ở của Trương gia đã được Thác Bạt thị mượn quan hệ thông gia để chiếm cứ. Người của Trương gia cũng không có phản ứng gì khác.
Chuyện bây giờ gây lớn đến như vậy, người Thác Bạt thị không dám cản, cũng không cản được. Chỉ cần bọn họ dám động thì đó chính là đang gây thù với các bộ tộc khác ở Tây Bắc. Cho nên, Thác Bạt thị cũng chỉ đành nhịn chuyện này xuống.
Tô Tín lắc đầu, nói: “Chân tướng đã rõ ràng, ta cũng hẳn nên đi rồi. Thuận tiện nói một câu, kỹ năng diễn xuất của Thác Bạt tộc trưởng cũng không tệ đâu.”
Nói đoạn, Tô Tín thằng thừng dẫn người quay lưng rời đi. Lúc đi, Tô Tín đột nhiên bắn ra một đạo chỉ kình khiến tim của Thác Bạt Phong vỡ tung tại chỗ. Mắt Thác Bạt Phong mang theo vẻ không cam lòng, ngã xuống đất.
Vốn tưởng rằng giữ được tính mạng người yêu, Trương Sở Sở lại thấy cảnh này, nhất thời ai oán kêu lên một tiếng, không chịu nổi đả kích mà ngất đi.
“Tô Tín! Ngươi đang tự tìm đường chết hay sao? Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn sống mái một phen với Thác Bạt thị ta? Chuyện đã rõ ràng, sao ngươi còn giết Thác Bạt Phong?”
Đại Trưởng lão Thác Bạt Dư quát giận một tiếng. Mặc dù hắn đã già nua nhưng uy thế Dương Thần cảnh bộc phát ra vẫn rất kinh người.
Bây giờ với Thác Bạt thị mà nói, Thác Bạt Phong đã chẳng còn giá trị. Huống chi, sau khi hắn biết chuyện hắn bị Thác Bạt thị lợi dụng thì nhất định sẽ mang oán hận với Thác Bạt thị. Sau này, dù cho Thác Bạt thị có không giết hắn thì cũng phải cấm túc hắn cả đời, giấu đi cái nhân tố bất ổn này.
Dĩ nhiên, nếu không có nanh Yêu vương thì đoán chừng Thác Bạt Phong tấn thăng lên đến Hóa Thần cũng rất tốn sức. Song, mọi việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Vậy nên bây giờ Thác Bạt Phong bỏ mình thật ra mà nói thì cũng chẳng phải là tổn thất gì với Thác Bạt thị. Nhưng vấn đề chính là Thác Bạt Phong chỉ có thể chết trong tay bọn họ chứ không thể chết trong tay người ngoài như Tô Tín.
Giết người của Thác Bạt thị ngay trên chính địa bàn của bọn họ, cái này thì có khác gì đánh vào mặt Thác Bạt thị bọn họ đâu?
Tô Tín lạnh nhạt nói: “Đại trưởng lão, Thác Bạt tộc trưởng, các ngươi cũng đừng quên chuyện của Chương Trung Nghiệp.
Bất kể nguyên nhân gì là, Thác Bạt Phong cũng đúng thực là đã giết Chương Trung Nghiệp.
Một hành quân Đại Tổng quản của Đại Chu ta cũng không thể chết một cách khơi khơi như vậy. Ta không cần Thác Bạt thị các ngươi cái gì, nhưng Thác Bạt Phong phải trả giá đắt mới được!
Hơn nữa, các ngươi cũng không có tư cách tức giận với ta. Bằng không, một khi đại quân của ta dốc toàn lực xuất thủ thì Thác Bạt thị các ngươi chống đỡ được bao ngày? Sẽ có bao nhiêu bộ tộc đến giúp các ngươi?”
Thác Bạt Thương Ý và Thác Bạt Dư mặt mày tái mét. Bọn họ biết, Tô Tín nói sự thật.
Chuyện này đuối lý là Thác Bạt thị bọn họ. Có được chỗ tốt muốn nuốt gọn một mình. Kết quả xảy ra chuyện thì muốn kéo các bộ tộc khác cùng xuống nước.
Bây giờ bảo vật trước mặt, bọn họ chỉ mong dùng lực lượng của mình rải ra mà tìm đất phong ấn Yêu vương, nào có ai rảnh đi quản chuyện vớ vẩn của Thác Bạt thị đâu?
Như vậy, người của Thác Bạt thị dù cho có tức giận cũng không làm gì khác được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tín dẫn theo người của hắn rời đi.
Trên đường trở về, Hoàng Bỉnh Thành cười ha ha, nói: “Lão đại liệu sự như thần. Từ một chuyện cỏn con mà lấy ra được nhiều dấu vết như vậy.”
Tô Tín lắc lắc đầu, nói: “Dầu gì ta cũng là Tứ Đại Thần Bộ, cũng phải có chút bản lĩnh mới được.
Có điều, ta cũng không coi là liệu sự như thần. Bởi nếu ta thực sự liệu sự như thần được thì chuyện này ta có thể giải quyết trong bóng tối, không cần gióng trống khua chiêng rùm beng thế này.”
Lúc đầy, Tô Tín thật sự không biết vật trên người Trương Sở Sở lại có lai lịch lớn như vậy. Nếu như hắn biết thì chắc chắn sẽ không đi vạch trần tính toán của Thác Bạt thị mà âm thầm mà đi rồi.
Hắn tính vạch trần Thác Bạt thị cũng vì muốn khích bác cho Thác Bạt thị gây oán với những bộ tộc Tây Bắc khác mà thôi, tiện thể chia đều một ít nguy hiểm khiến các thế lực khác lung lay, biết không cần đi chết với Thác Bạt thị.
Chẳng ngờ cuối cùng, nguy hiểm chia đều, khích bác cũng thành công nhưng chỗ tốt lại gây đến mức ai cũng biết.