Chương 1425 - Làm lớn chuyện
Thác Bạt thị cử hành hôn lễ cho Thác Bạt Phong, nghi thức đúng thực là được cử hành cho đệ tử kiệt xuất nhất trong bộ tộc nên người được mời đến không ít.
Những người thuộc các bộ tộc Tây Bắc, họ mời. Vài tán tu võ giả có uy danh ở Tây Bắc và một vài thế lực không ưa nhưng lại có quan hệ tốt với Thác Bạt thị bọn họ cũng mời đến.
Cho nên chuyện này quả thực gây đến mức ai cũng biết. Tô Tín dám khẳng định, chuyện lần này không chỉ có Tây Bắc dị tộc tranh giành mà dù cho là võ lâm Trung Nguyên cũng sẽ có người nhúng tay vào.
Không nói đâu xa, ít nhất mấy thế lực võ lâm ở gần Tây Bắc đạo sau khi nghe tin ắt cũng sẽ phái người đến chia một miếng bánh.
Những bộ tộc Tây Bắc đạo đúng thực bài ngoại, song, đứng trước lợi ích, liệu bọn họ sẽ còn liên thủ nhất trí đối ngoại hay không, điều này không nói chính xác được.
Tô Tín cũng không trì hoãn thêm. Hắn nói ngay với Hoàng Bỉnh Thành: “Viết rõ ràng lại chuyện này, dùng tốc độ nhanh nhất đưa về Thịnh Kinh thành.”
Chuyện lớn như vậy, chắc chắn triều đình sẽ rất có hứng thú nhúng tay chân vào.
Chỉ có điều, trước mắt Đại Chu vẫn chưa ổn định. Phần lớn cường giả đều phải để lại thủ để phòng ngừa chuyện không may. Triều đình phái ai đến vẫn là một ẩn số.
Có điều, báo cáo thì vẫn phải báo cáo. Chương Trung Nghiệp cái con người này quá tham lam, kết quả tự chơi chết mình. Từ đầu chí cuối hắn không muốn nói cho triều đình biết phát hiện của mình. Hết lần này đến lần khác muốn nuốt chửng chỗ tốt ở trong này.
Vốn cái này cũng không phải là chuyện gì to tát. Đứng trước lợi ích ai không xiêu lòng? Đổi lại là Tô Tín đối mặt với lợi ích nhường này thì hắn cũng sẽ dao động mà thôi.
Có điều, dao động là dao động. Ngươi cũng phải xem mình có nuốt được những lợi ích này hay không.
So với Thác Bạt thị, Chương Trung Nghiệp quá yếu, yếu đến mức người ta tùy tiện tát cho một cái là có thể đập chết được hắn. Kết quả, hắn lại còn muốn chơi với Thác Bạt thị.
Nếu lúc đầu, Chương Trung Nghiệp có thể nói chuyện này cho Đại Chu thì mặc dù hắn không có được thứ đó thì ít nhất tưởng thưởng của Đại Chu dành cho hắn cũng không ít.
Trước mắt chuyện này gây lớn đến như vậy, Tô Tín ăn miếng chẳng được nên hắn nguyện ý để Đại Chu phái cường giả đến tương trợ. Như thế ít nhất cũng có thể thêm cho Tô Tín được ít sức.
Đến khi Tô Tín trở lại Phi Long thành, chuyện xảy ra ở Thác Bạt thị cũng đã sắp lan truyền khắp Tây Bắc đạo rồi.
Rất nhiều bộ tộc ở Tây Bắc ngạc nhiên trước chuyện này. Đồng thời, bọn họ cũng cười lạnh ở trong lòng rằng Thác Bạt thị quá ngốc.
Những Tây Bắc bộ tộc bọn họ mặc dù trong thường ngày ắt hẳn có tranh chấp, song dưới tình huống đối ngoại thì bọn họ vẫn là nể mặt mà cho qua.
Thậm chí bọn họ có thể nói khoác rằng trong vạn năm nay, ở Tây Bắc đạo chẳng có lấy một bộ tộc nào vì tranh chấp mà thảo phạt nhau đến mức tiêu vong.
Kết quả, Thác Bạt thị này lại công khai nuốt gọn chỗ tốt một mình. Hơn nữa còn lợi dụng những bộ tộc khác, kéo họ xuống nước coi như là tấm khiên chắn. Hành động này quá mức vô sỉ.
Sau này, dù cho những bộ tộc kia không đi tìm Thác Bạt thị tính sổ thì ở Tây Bắc đạo, Thác Bạt thị cũng ắt bị cô lập. Có thể nói, Tô Tín vạch trần mưu toan của Thác Bạt thị ở đó cũng chính là đã khích bác thành công.
Dĩ nhiên, chỉ khích bác một Thác Bạt thị là chưa đủ. Mục đích của Tô Tín thật ra là muốn làm toàn bộ các bộ tộc ở Tây Bắc đều bị chia rẽ!
Mấy chục bộ tộc ở Tây Bắc đạo liên kết chung vào với nhau, uy thế lớn kinh người. Dù cho là Đại Chu hay Kim Trướng Hãn Quốc cũng không muốn dây vào.
Nhưng nếu bọn họ tự mình đấu với mình thì việc dễ giải quyết hơn nhiều.
Chẳng qua, những bộ tộc ở Tây Bắc đạo này không phải là kẻ ngu. Toàn bộ Tây Bắc đạo như thể tay chân, đây là minh ước mà ngày xưa tổ tiên bọn họ cùng quyết định. Bọn họ cũng chính là dựa vào việc tuân thủ minh ước này mới có thể kiên trì đến giờ ở giữa Đại Chu và Kim Trướng Hãn Quốc. Hơn nữa, còn lớn mạnh đến mức võ lâm Trung Nguyên cũng không muốn chủ động dây vào. Cho nên, muốn chia rẽ Tây Bắc đạo cũng không phải là chuyện đơn giản.
Việc Tô Tín làm chẳng qua là đang gieo hạt giống không hòa hợp vào bọn họ mà thôi.
Chuyện Thác Bạt thị gây ra lần này sẽ khiến cho người ở các bộ tộc khác nảy sinh lòng cảnh giác và căm thù.
Nhưng người ở các bộ tộc khác cũng sẽ hiểu lầm trong lòng rằng hôm nay Thác Bạt thị dám tính kế với họ thì sau này những tộc còn lại có mưu hại họ cái gì hay không? Không thể nhẹ dạ cả tin!
Chỉ cần Tô Tín truyền bá tư tưởng này vào trong lòng các bộ tộc Tây Bắc, thế thì giữa các bộ tộc lớn ở Tây Bắc mặc dù không trở mặt với nhau nhưng nhất định giữa họ đã có ngăn cách.
Lúc này, trong Thịnh Kinh thành, tin tức mà Tô Tín truyền đến cũng đang bày trước mặt đám người Thiết Chiến.
Chuyện Chương Trung Nghiệp bị giết vốn không phải chuyện nhỏ, bây giờ lại phát hiện thêm việc Yêu vương thượng cổ bị phong cấm này, tất cả cường giả Đại Chu đều tập họp trong điện nghị sự trong cung bàn về nó. Cơ Ngôn Thành thân là Nhân hoàng Đại Chu dĩ nhiên cũng cần tham gia. Mặc dù phần lớn thời gian hắn chỉ cần gật đầu là được.
Trong điện nghị sự hoàng cung, Thiết Chiến vuốt cằm, nói: “Hành động của Tô Tín cũng thật rất lanh lẹ. Mới mấy ngày đã giải quyết xong chuyện ở Tây Bắc đạo. Hơn nữa còn phát hiện được việc lớn thế này. Có điều, bây giờ vấn đề là chúng ta sẽ phái ai qua đó đây?
Đám bộ lạc dị tộc ở Tây Bắc đạo có thực lực thế nào các ngươi cũng biết. Xảy ra chuyện lớn thế này thì đoán chừng người của Đại Tuyết Sơn cũng sẽ tới!
Mặc dù Tô Tín mạnh, thậm chí thực lực của hắn còn có thể sánh vai với võ giả Dương Thần cảnh nhưng Tây Bắc đạo chỗ đó quá thâm sâu, Tô Tín có dốc toàn lực thì chắc cũng không ngăn được.