Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất

Chương 1426 - Làm lớn chuyện (2)

Chương 1426 - Làm lớn chuyện (2)
Cho nên, nếu Đại Chu ta muốn tranh đoạt di cốt Yêu vương này thì tốt nhất vẫn phải phái một võ giả có sức nặng đi xuất thủ mới được.”
Lâm Tông Việt và Cơ Huyền Viễn đều cau mày. Nếu là bình thường thì một trong ba người bọn họ xuất thủ là được. Nhưng vấn đề là bây giờ đang là thời kì mấu chốt của Đại Chu. Ba người bọn họ đều phải ở trong Thịnh Kinh thành để trấn thủ, ra tay có chút bất tiện.
Huống chi, di cốt của Yêu vương đúng thực rất trân quý, nhưng vấn đề là nó cũng chưa trân quý đến mức có thể thay đổi cục diện thế lực trong giang hồ.
Cho nên, họ không tranh thì đúng là đáng tiếc. Nhưng nếu đi tranh thì bây giờ triều đình không cách nào trích ra được lực lượng để mà đi.
Cơ Ngôn Thành ngồi trên long ỷ thận trọng đề nghị: “Hoàng thất cung phụng đường không phải có mấy Dương Thần cảnh cung phụng hay sao? Để bọn họ xuất thủ thì thế nào?”
Thân là Hoàng đế, ít nhất bây giờ Cơ Ngôn Thành coi như là đạt yêu cầu.
Kế vị lâu như vậy, Cơ Ngôn Thành coi như là người khiêm tốn. Mặc dù mỗi lần có đại sự, đám Thiết Chiến sẽ bẩm báo cho Cơ Ngôn Thành, nhưng Cơ Ngôn Thành cũng không lắm mồm lắm miệng, chỉ xem kĩ một lần thì đồng ý. Làm một Hoàng đế gật đầu.
Đúng như trước đó Tô Tín có nói, có vài thứ mất đi rồi mới biết quý trọng.
Trước đó, Cơ Ngôn Thành là người có khả năng lớn nhất trong số các vị hoàng tử cho nên tính cách của hắn vô cùng liều lĩnh, ngông cuồng tự cao tự đại.
Nhưng ai nào ngờ, sau cùng hắn lại mất đi tất cả. Dù bây giờ nhớ lại khoảng thời gian trước kia, Cơ Ngôn Thành cũng hơi có cảm giác không rét mà run.
Cho nên, hắn lại lần nữa lấy được ngôi vị Hoàng đế của mình rồi, Cơ Ngôn Thành đã hoàn toàn thay đổi tính cách. Từ phách lối ngông cuồng đã biến thành dè dặt cẩn thận hết sức, điều này hoàn toàn trái ngược với Cơ Ngôn Tú.
Địa vị quả thật thay đổi được một con người. Ban đầu Cơ Ngôn Tú làm Thục vương cẩn thận dè dặt. Kết quả sau khi lên làm trữ quân thì lại nổi tư tâm gây chuyện, trở mặt không nhận người.
Những thay đổi nhanh chóng này tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy được hết. Trước đó đám người Cơ Huyền Viễn còn đang nghi ngờ vì sao lại chọn Cơ Ngôn Thành làm trử quân, bây giờ bọn họ đã biết vì sao Tô Tín lại làm như vậy rồi.
Thấy Cơ Ngôn Thành có biểu hiện không tệ cho nên đám người Cơ Huyền Viễn cũng cho hắn đủ sự tôn trọng cần thiết.
Nghe Cơ Ngôn Thành hỏi như vậy, Cơ Huyền Viễn chắp tay một cái, nói: “Bệ hạ, Hoàng thất cung phụng đường quả thực có không ít võ giả Dương Thần cảnh trong nội đường có thể dùng. Có điều, thực lực của bọn họ vẫn hơi kém một chút.
Đều là Dương Thần cảnh nhưng thực lực có chênh lệch lớn. Phái mấy tên võ giả thực lực yếu hơn Dương Thần cảnh vào Tây Bắc đạo, hành động như vậy sẽ khiến cho các bộ tộc lớn ở Tây Bắc căm thù và nghi kị. Cho nên trước mắt, cách làm tốt nhất chính là phái một tên võ giả Dương Thần cảnh đứng trong ba mươi hạng đầu ở Địa bảng xuất thủ. Như vậy mới có thể không đưa tới tình cảnh các bộ tộc lớn ở Tây Bắc cảm thấy bị trấn áp.”
Cơ Huyền Viễn nói thì đơn giản, nhưng vấn đề là hiện tại Đại Chu đi đâu tìm người như vậy?
Võ giả Dương Thần cảnh Đại Chu cũng không phải thiếu, nhưng có thể đứng vị trí một trong ba mươi hạng đầu Địa Bảng thì cũng đều là người có sức chiến đấu tương đương nhau.
Nói như ba người Lâm Tông Việt, tuy rằng vì thân phận của bọn họ nhân cho nên bọn họ vẫn luôn không lộ diện bên trên Địa Bảng, nhưng kỳ thực với thực lực của bọn họ hoàn toàn có thể sánh vai cùng Thiếu Lâm tự thủ tọa La Hán đường cường giả Huyền Minh.
Nhưng trước mắt ba người bọn họ không cách nào đi được, cho nên trong lúc nhất thời Đại Chu thậm chí tìm một người đến giữ thể diện cũng không được.
Đương nhiên tình huống như thế kỳ thực cũng rất bình thường, trong cùng hạng cấp người kinh tài tuyệt diễm nào dễ tìm như vậy? Đại Chu có ba người thì xem như đã không tệ rồi.
Thiếu Lâm tự cũng chỉ có La Hán đường thủ tọa Huyền Minh cùng Giảng Kinh đường thủ tọa Huyền Chân hai người này mà thôi. Tạo Hóa Đạo Môn chỉ có một người Trương Bá Đoan.
Lúc này Thiết Chiến bỗng nhiên nói: "Nhắc tới Hoàng thất cung phụng đường, ta thật ra có nghĩ đến một người, để hắn ra tay có lẽ là được."
Vừa nghe Thiết Chiến nói như vậy, hai người khác cũng biết Thiết Chiến nói tới ai.
Người hắn nói tới chính là Trại chủ Thái Hành sơn trại, “Thiên Hạ Vô Đầu” Kha Yển Nguyệt!
Tuy rằng Kha Yển Nguyệt gia nhập Hoàng thất cung phụng đường, nhưng kỳ thực hắn chỉ mang danh mà thôi, trên căn bản không đến Thịnh Kinh Thành, lúc bình thường vẫn ở tại Thái Hành sơn trại, cho nên mọi người theo bản năng đều quên mất.
Mãi đến khi Thiết Chiến nói như thế bọn họ mới có phản ứng, để Kha Yển Nguyệt ra tay vẫn đúng là khá thích hợp.
Luận thực lực mà nói Kha Yển Nguyệt tuyệt đối là hàng đầu ở cùng cấp.
Lúc trước trong cuộc chiến ở Ngô Đồng Sơn, Cơ Huyền Viễn từng giao thủ với Kha Yển Nguyệt, nên cũng hiểu rõ thực lực của hắn. Ít nhất Cơ Huyền Viễn không chắc chắn có thể vượt qua Kha Yển Nguyệt.
Mà để Kha Yển Nguyệt ra tay cũng rất đơn giản, chỉ cần bọn họ hứa hẹn sau khi tranh cướp di hài Yêu Vương, đồ vật trong đó sẽ có một phần của Kha Yển Nguyệt, tin chắc hắn sẽ rất tình nguyện ra tay.
Ba người đều gật đầu đồng ý, Cơ Huyền Viễn nói với Cơ Ngôn Thành: "Bệ hạ, hạ chỉ để Kha Yển Nguyệt ra tay đi."
Cơ Ngôn Thành gật gù, lập tức viết xuống thánh chỉ giao cho Đường Hiển, để hắn lập tức phái người đi tới Thái Hành sơn trại đưa tin tức.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất