Chương 1427 - Mâu thuẫn
Lúc này bên trong Thái Hành sơn trại, võ giả Thái Hành Tam Thập Lục Đao đường đang nghị sự. Song, trong phòng nghị sự lại đang không ngừng tranh chấp, hỗn loạn ầm ĩ.
Sắc mặt Kha Yển Nguyệt đen đi, nhưng cũng cũng không nói lời nào. Bởi chuyện bọn họ đang bàn luận là về Cơ Phóng Ca và Bộ Thiên Long.
Lúc này hai người này cũng không có ở đây, Cơ Phóng Ca cùng Bộ Thiên Long một người đang ở trong Thịnh Kinh thành là Tứ Đại Thần Bộ, một người thì đang ở Hà Nam Đạo làm Tổng bộ đầu Lục Phiến Môn.
Lúc này đường chủ Tam Thập Lục Đao đường đang gây với nhau không phải chuyện gì khác mà chính là bọn họ không phục hai người Cơ Phóng Ca cùng Bộ Thiên Long có thể đảm đương chức vụ Tứ Đại Thần Bộ và Tổng bộ đầu Hà Nam đạo mà thôi.
Luận thân phận, đường chủ Đao đường Thái Hành sơn trại chắc chắn là không thể so sánh cùng một Tổng bộ đầu thậm chí là Tứ Đại Thần Bộ của triều đình. Hơn nữa, bàn về quyền thế thì lại càng không thể so sánh.
Thế gian này, không sợ nhiều chuyện chỉ sợ chuyện không đều.
Ban đầu phái Cơ Phóng Ca và Bộ Thiên Long đến Thịnh Kinh thành là vì muốn giúp Lỗ vương tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Khi đó, chuyện này cũng không coi là chuyện gì to tát nên không đi tranh, chỉ phái hai người có thực lực mạnh nhất trong đó đi mà thôi.
Rốt cuộc bây giờ Cơ Phóng Ca và Bộ Thiên Long lại thoắt cái biến thành Từ Đại Thần Bộ và Tổng bộ đầu. Điều này khiến họ nghĩ sao cũng bất bình.
Lúc trước nếu người đến Thịnh Kinh thành chính là bọn họ thì có phải vị trí này sẽ nằm trong hay bọn họ rồi hay không?
Người của Thái Hành sơn trại mặc dù coi là nhóm người tụ họp lại vì nghĩa khí, nhưng thực cũng mang tâm cơ trong lòng.
Cơ Phóng Ca còn dễ nói. Dù sao thực cực của hắn cũng bày ra đấy. Ở trong Thái Hành sơn trại, hắn là cường giả đứng sau Kha Yển Nguyệt. Bộ Thiên Long mới khiến nhiều người không phục. Trong đó không ít người nói lời trách cứ. Nói Bộ Thiên Long không xứng làm Tổng bộ đầu Hà Nam đạo, mấy câu như vậy.
Còn có người âm thầm cầu cạnh Kha Yển Nguyệt để hắn cũng điều mình đến Lục Phiến Môn làm Tổng bộ đầu một đạo.
Tóm lại những chuyện này khiến cho Kha Yển Nguyệt hết chán lại đến phiền thậm chí mơ hồ còn có dấu hiệu bùng nổ.
Đang lúc ấy thì, một tên đệ tử Thái Hành sơn trại đưa đến một lá thư dán kín. Kha Yển Nguyệt xem xong, nặng nề ho khan một tiếng, lập tức cắt ngang cuộc tranh luận của những người này.
Đôi mắt hổ của Kha Yển Nguyệt nhìn một vòng xung quanh, lạnh lùng nói: “Cơ Phóng Ca có thể làm Tứ Đại Thần Bộ, Bộ Thiên Long có thể làm Tổng bộ đầu Hà Nam đạo, những chuyện này không phải do ta định đoạt.
Ai cũng có vận may của mình.
Ban đầu ta phái hai người bọn họ đi Thịnh Kinh thành, đám người các ngươi ai mở miệng nói muốn cùng đi?
Các ngươi nếu bất mãn, thì đi tìm Tô Tín, đi tìm Thiết Chiến, xem bọn họ có thể cho các ngươi vị trí Tổng bộ đầu một đạo hay không!
Bây giờ ta mặc kệ chuyện này, cũng quản không được. Triều đình gửi tin đến, muốn ta đến Tây Bắc đạo giúp Tô Tín một tay, các ngươi cứ tiếp tục ở đây mà làm ầm làm ĩ đi!”
Dứt lời, Kha Yển Nguyệt trực tiếp hất tay rời đi, chuyện này nhất thời khiến mọi người ở đây ai nấy đều sững sờ.
Chính chủ cũng đi rồi, bọn họ cãi thắng thì cũng có ích lợi gì?
Lúc này bên trong Tây Bắc đạo, Tô Tín vẫn chưa biết rốt cuộc triều đình sẽ phái ai đến đây để giải quyết chuyện này.
Có điều, di hài của Yêu vương thời thượng cổ hẳn cũng đáng để triều đình xuất thủ. Ít nhất cũng nhất định phái tới một vị võ giả Dương Thần cảnh trấn giữ được cục diện mới được.
Cho nên, Tô Tín liền chuyên tâm công việc phát triển ở Tây Bắc đạo. Chủ yếu chính là chỉnh đốn lại mấy thành trì mà Đại Chu nắm trong tay, chẳng hạn như Phi Long thành.
Diện tích của Tây Bắc đạo lớn gấp mấy lần những đạo khác. Chỉ có điều, Tây Bắc đạo lớn như vậy nhưng chỗ thuộc về phạm vi quản hạt của Đại Chu chỉ có được mấy thành trì, còn chưa đủ được một phần trăm.
Tô Tín muốn nắm Tây Bắc đạo trong tay, cái thiếu nhất bây giờ chính là người.
Các đại bộ tộc ở Tây Bắc thì không cần suy nghĩ. Trước mắt, Tô Tín chỉ có thể chiêu mộ được những võ giả xuất thân là tán tu, hay một vài thế lực nhỏ do các tán tu tạo thành mà thôi.
Những người này mặc dù xuất thân dân gian nhưng nhờ vào hoàn cảnh ở Tây Bắc đạo cho nên thực lực của những người này cũng không coi là yếu.
Hơn nữa, thánh địa Đại Tuyết Sơn hữu giáo vô loại, trong đó có vài võ giả tán tu đã qua được khảo nghiệm của Đại Tuyết Sơn, có thể vào Đại Tuyết Sơn học tập võ đạo.
Nếu như Tô Tín có thể chiêu mộ được những người này thì thực lực của hắn ở Tây Bắc đạo tuy không nói có thể vượt qua được những bộ tộc kia nhưng ít nhất có thể đạt đến trình độ ngang bằng nhau.
Đáng tiếc, bước này còn cách rất xa. Trước mắt, uy danh và thế lực của Tô Tín ở Tây Bắc đạo không đủ. Đừng nói là cường giả tán tu, ngay đến Triệu gia và Đông Lâm tông bị Tô Tín làm cho sợ vỡ mật cụng không có lòng suy nghĩ dám dựa vào Tô Tín.
Bọn họ biết thực lực Tô Tín mạnh, nhưng ai nào biết chắc được Tô Tín còn có thể tiếp tục ở trong Tây Bắc đạo được bao lâu?
Trước khi Tô Tín vững chân, tuyệt sẽ không có ai chủ động đến dựa đầu vào Tô Tín.
“Lão đại, xảy ra chuyện rồi!”
Hoàng Bỉnh Thành bỗng nhiên đẩy cửa phòng Tô Tín ra, mặt đầy vẻ lo lắng, nói.