Chương 1428 - Mâu thuẫn (2)
Tô Tín nhíu mày một cái. Hoàng Bỉnh Thành cũng coi như là người biết nhiều, bây giờ hắn lo lắng như thế hiển nhiên là tình hình rất nguy cấp.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Bỉnh Thành thở một hơi, nói ra hết từ đầu chí cuối sự tình.
Từ sau chuyện Thác Bạt thị bị bại lộ, địa bàn vốn thuộc về Trương gia bây giờ đều đã bị các bộ tộc lớn ở Tây Bắc chiến cứ để đi tìm chỗ Yêu vương kia. Về phần Trương gia được nhét một đống tiền tài và tài nguyên tu luyện rồi bị đuổi đi.
Răng nanh của Yêu vương nếu như xuất hiện ở đây, thế thì chứng tỏ đất trấn áp cũng ở không xa nơi này, cho nên các bộ tộc lớn dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm cho bằng được.
Cơ hội này dĩ nhiên Tô Tín cũng không muốn bỏ qua. Kết quả, hắn liền sai Lý Phôi dẫn theo vài võ giả Ám Vệ xuất thủ đi tìm trước.
Không ngờ, Lý Phôi lại xảy ra mâu thuẫn với Chung Ly thị, một trong năm bộ tộc có thực lực đứng đầu ở trong các bộ tộc Tây Bắc. Hai bên đã động thủ cho nên Hoàng Bỉnh Thành lập tức trở về cầu viện.
Tô Tín nghe vậy cũng không trì hoãn thêm nữa, ngay lập tức dẫn người đến trước đi tiếp viện.
Trong toàn bộ các bộ tộc Tây Bắc, Chung Ly thị đủ để xếp một trong năm hạng đầu. Trong tộc ba vị võ giả Dương Thần cảnh, hơn nữa họ còn đang ở trong độ tuổi tráng niên.
Mặc dù nói chuyện tìm đất trấn áp Yêu vương không cần võ giả Dương Thần cảnh ra mặt nhưng Chung Ly thị vẫn có thể phái ra được võ giả Dung Thần cảnh.
Bây giờ mặc dù thực lực của Lý Phôi mạnh nhưng đối chiến với võ giả Dung Thần cảnh thì hắn vẫn còn kém hơn một chút.
Lúc này, sau núi Trương gia, Lý Phôi cùng hơn một trăm tên võ giả Ám Vệ đã bị người của Chung Ly bao vây lấy.
Một tên võ giả Hóa Thần cảnh của Chung Ly thị ngã xuống đất, bị Lý Phôi dùng một kiếm dứt điểm. Điều này khiến đám võ giả Chung Ly thị sắc mặt âm trầm vô cùng.
Thực của Tây Bắc bộ tộc bọn họ mạnh, đúng không sai. Nhưng sức chiến đấu vẫn kém võ giả Trung Nguyên một nước. Càng không cách nào sánh vai với người như Lý Phôi.
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là đám võ giả các bộ tộc Tây Bắc này rất ít khi tử đấu với người bình thường.
Các bộ tộc Tây Bắc đều như thể tay chân, những lời này cũng không phải là ní cho có. Hơn nữa, có thánh địa Đại Tuyết Sơn điều đình, cho nên dù giữa những bộ tộc Tây Bắc này có va chạm gì thì hai bên cũng hết sức kiềm chế. Trên căn bản cũng chỉ dò xét lẫn nhau chứ không thực sự đánh nhau bao giờ.
Cho nên, cứ như vậy thì thực lực Tây Bắc đạo mới có thể gìn giữ. Mỗi một Hóa Thần cảnh của bất cứ bộ tộc nào đều không phải là chết trong tranh đấu mà phần lớn đều là thọ tận mà chết. Không giống những thế lực võ lâm Trung Nguyên kia. Dù cho có là võ giả Hóa Thần cảnh thì qua mấy năm cũng phải chết hoặc bị thương một, hai người. Đệ tử cảnh giới Tiên Thiên chết thì càng bình thường hơn.
Song, Chung Ly thị đã lâu không hề có tổn thất về đệ tử nay lại có một võ giả Hóa Thần cảnh chết trong tay Lý Phôi, cục tức này Chung Lỵ thị nuốt được mới là lạ.
Người phụ trách chuyện ở đây là một tên võ giả Dung Thần cảnh của Chung Ly thị. Hắn nhìn Lý Phôi, lạnh lùng nói: “Trước đó, Chung Ly thị chúng ta nói ngon ngọt khuyên các ngươi rời đi các ngươi không đi thì thôi, lại còn dám giết đệ tử Chung Lỵ thị chúng ta. Được lắm, hôm nay các ngươi cũng đừng hòng đi nữa! Tất cả đều ở lại đây đi!”
Mặt Lý Phôi không chút đổi sắc, nói: “Đất trong thiên hạ, kể cả Tây Bắc đạo đều là một đạo của triều đình Đại Chu ta. Tại sao ta phải rời đi? Hướng chi, người của Chung Ly thị các người không biết sống chết, muốn động thủ. Thế rồi mà ngươi còn muốn ta phải nhẫn nhịn sao?”
Tên võ giả Dung Thần cảnh của Chung Ly thị cười lạnh, nói: “Ta không quan tâm những chuyện này. Ta chỉ biết là ngươi giết người của Chung Ly thị chúng ta! Hôm nay dù cho Tô Tín có đến đây thì cũng phải cho Chung Ly thị ta một câu trả lời!
Hôm nay ta phải giết tên hung thủ ngươi để đền mạng trước! Những người còn lại để Tô Tín tự mình đến Chung Ly thị ta mà dẫn người đi!”
Tên võ giả Dung Thần cảnh này nói chuyện có thể nói là cực kỳ cuồng vọng. Chẳng coi Tô Tín ra gì. Dĩ nhiên, bây giờ hắn quả thực có tư cách này.
Chung Ly thị bọn họ là bộ tộc có thực lực đứng trong hàng ngũ năm tộc mạnh nhất. Hơn nữa, bọn họ không chỉ có ba vị võ giả Dương Thần cảnh, mà trong số ba vị này còn có hai người đang dạy trong thánh địa Đại Tuyết Sơn. Quyền phát biểu của bọn họ trong các bộ tộc Tây Bắc rất lớn.
Tô Tín đúng là đại diện cho Đại Chu, nhưng tiếc thay đất Tây Bắc bọn họ mặc dù gọi là Tây Bắc đạo nhưng căn bản lại giống như một quốc gia độc lập. Những người này vốn không để ý đến danh tiếng triều đình.
Huống chi, với góc nhìn của người Chung Ly thị, chuyện lần này là triều đình đuối lý trước. Giết người của bọn họ, bọn họ đến Phi Long thành đòi Tô Tín cho họ một câu trả lời còn được nữa là. Tô Tín muốn làm thế nào được?
Lý Phôi cầm trường kiếm của mình trong tay, trong mắt lóe lên một tia lạnh như băng.
Với thực lực của Lý Phôi bây giờ quả thực đánh với võ giả Dung Thần cảnh cũng không coi là quá yếu. Dù không cách nào thắng được nhưng chu toàn một trận cũng không có vấn đề gì.
Có điều, Ám Vệ dưới tay hắn chỉ có hơn trăm người, so với bên Chung Ly thị thì ít người hơn nhiều.
Hơn nữa, xung quanh còn có mấy võ giả thuộc những bộ tộc khác đang nhìn họ chằm chằm. Một khi xảy ra chuyện không đúng, nói không chừng bọn họ sẽ ra tay ngay.
Giữa các bộ tộc ở Tây Bắc mặc dù có va chạm nhưng so với người ngoài là Lý Phôi hắn thì quan hệ giữa bọn họ tương đối gần hơn.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên truyền tới: “Khi nãy ai nói ta ở đây cũng phải cho Chung Ly thị một câu trả lời đấy? Bây giờ ta đã tới rồi đây, rốt cuộc là ai đòi ta trả lời?”
Giọng của Tô Tín sắc lạnh như dao kiếm, từng câu từng chữ đâm vào ngực tên võ giả Dung Thần cảnh kia khiến sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch, cảm giác huyết khí sôi trào.