Chương 1440 - Cung điện Thanh đồng (2)
Sau đó, Thường Nhất Phàm đứng vào hàng ngũ Tứ Đại Tôn Giả ở Long Hổ Đạo môn, vì Long Hổ Đạo môn mà chính chiến trong giang hồ. Năm xưa, ma đạo cự kiêu của Thiên Ma Cung đã chết trong tay hắn. Lúc Đạo – Phật đại chiến, trước khi Thiếu Lâm Tự ra đời, thủ tọa Bàn Nhược đường cũng chết trong tay hắn. Chiến tích của người này ở trên Địa bảng là dùng vô số máu tươi của cường giả mà nhuộm lên.
Có thể nói, lần này Long Hổ Đạo môn đưa Thường Nhất Phàm và một đám võ giả Long Hổ Đạo môn tới rõ ràng là nhất định phải tranh cho được.
Nhiều cường giả thèm thuồng di hài của Yêu vương đến vậy, những bộ tộc Tây Bắc bọn họ nào dám cản? Bọn họ không cản được, cũng không dám cản.
Nếu như bọn họ vẫn quyết tâm ăn mảnh một mình thì tuy bọn họ coi như là có thể ngăn cản được nhiều cường giả trước mắt như này, thì cũng nhất định chuốc khổ, chắc chắn sẽ chịu tổn thất. Cái này thì mất nhiều hơn được.
Có thể nói, trước mắt trừ khi Đạm Đài Diệt Minh đứng đầu Đại Tuyết Sơn ra mặt thì không ai có thể ngăn được đám người này.
Có điều, bọn họ biết Đại Tuyết Sơn nhất định sẽ không nhúng tay vào chuyện này.
Đối với cường giả cấp bậc như Đạm Đài Diệt Minh mà nói thì di hài Yêu vương với hắn chẳng qua là thứ có cũng được không có cũng không sao.
Dù gì thì răng nanh của Yêu vương cũng cho thấy, Yêu vương đó chẳng qua cũng chỉ là Chân Vũ cảnh mà thôi. Yêu vương và Đạm Đài Diệt Minh ai mạnh ai yếu thì vẫn còn là một ẩn số. Đạm Đài Diệt Minh cần di hài của Yêu vương để mà làm gì?
Hơn nữa Đạm Đài Diệt Minh có thể nói là kế thừa hoàn mỹ quy luật làm việc thanh tịnh vô vi của Đại Tuyết Sơn. Nếu không phải là xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa thì Đại Tuyết Sơn sẽ tuyệt không xuất thủ.
Thường Nhất Phàm nhìn Mộ Dung Đình, dùng giọng nói hơi có phần tang thương, nhàn nhạt nói: “Long Hổ Đạo môn chúng ta không có hứng thú với di hài Yêu vương. Ta chẳng qua là muốn dấu ấn bí pháp ngày xưa lúc tổ tiên phong ấn Yêu vương kia lưu lại mà thôi.”
Nghe được Thường Nhất Phàm nói như thế, nhất thời mọi người ở đây bừng tỉnh.
Chẳng trách Long Hổ Đạo môn phái ra vị cường giả đứng thứ hai trong tông môn ra xuất trận, không những thế còn để bọn họ dùng bí pháp chạy đến đây với tốc độ nhanh nhất. Hóa ra không phải là vì di hài Yêu vương mà là vì truyền thừa đoạn tuyệt của Long Hổ Đạo môn ngày xưa.
Hiện tại, truyền thừa của Long Hổ Đạo môn thực ra có chút thiếu sót. Dẫu sao, ba ngàn Đạo môn từ thời thượng cổ, đến bây giờ cũng chỉ còn có bốn Đạo môn là có thể xuất thủ. Đại đa số truyền thừa của các Đạo môn khác đều bởi vì đủ loại nguyên nhân mà biến mất trong lịch sử.
Mặc dù Long Hổ Đạo môn được truyền thừa xuống, nhưng truyền thừa của bọn họ vẫn luôn có chút thiếu sót. Trong đó có một bộ phận bí thuật thất truyền.
Phải biết, Long Hổ Đạo môn cũng không phải là chỉ có một vài huyền công luyện thể. Phần nhiều là dùng Long Hổ bí đạo kinh mới có thể thúc giục bí thuật.
Trước mắt, những bí thuật này đều đã thất truyền. Nhưng lần này, bọn họ bất ngờ biết được tổ tiên Lục Tông Hải của bọn họ ngày xưa đã phong ấn vĩnh cửu một Yêu vương. Theo miêu tả cảnh tưởng lúc đó, bí thuật khi Lục Tông Hải phong ấn Yêu vương đã sử dụng một trong những bí thuật thiếu sót đứng đầu trong Long Hổ Đạo môn.
Nếu như lần này bọn họ có thể tìm được một chút dấu vết liên quan đến bí thuật của bọn họ trên di hài Yêu vương, thế thì Long Hổ Đạo môn bọn họ cho dù có không giành được di hài Yêu vương thì cũng coi như là có thu hoạch.
Chỉ có điều, với những bộ tộc Tây Bắc mà nói, bất kể Long Hổ Đạo môn đến vì truyền thừa tổ tiên hay là vì di hài của Yêu vương thì kiểu gì cũng là tới đòi chia phần. Điều này với những bộ tộc Tây Bắc bọn họ mà nói thì không cách nào tiếp nhận được.
Có điều, vào lúc này, một số võ giả thuộc các bộ tộc Tây Bắc bỗng dưng hô lớn lên. Mọi người nhìn theo hướng bọn họ hô lên, trông thấy mảnh đất trước đó Tô Tín và Chung Ly Viêm đánh nhau bị nứt ra, ở mấy chục trượng sâu dưới đó dường như có chôn thứ gì.
Mọi người ai nấy nhìn nhau một cái rồi vội vàng xông đến.
Chỗ trấn áp Yêu vương nhất định là địa điểm bí mật mà Nhân tộc thời thượng cổ thành lập. Bọn họ đoán chừng sẽ có những cường giả Yêu tộc khác đến cứu Yêu vương, cho nên phải không để xảy ra sơ sót nào. Ít nhất, phải làm đến mức nhìn từ ngoài vào căn bản không có gì khác biệt.
Cho nên, khoảng thời gian này, trong nội bộ những bộ tộc Tây Bắc căn bản đều dùng những cách thức ngu ngốc mà tìm. Đó chính là đào ba tấc đấc không tìm được thì đào ba trượng, ba mươi trượng. Dù sao có đào cả một ngọn núi cũng phải đào cho ra đất phong ấn Yêu vương.
Nào ai ngờ, nhiều người tìm lâu như vậy mà không tìm được. Kết quả, Tô Tín và Chung Ly Viêm hai người đánh nhau một trận, dư âm lại khiến nơi này bị phát hiện.
Mọi người nhất loại đi đến trước vết nứt, cũng không để ý nghi kị lẫn nhau nữa, ai nấy đồng loạt đạp một cái, nhất thời bộc phát ra một cỗ năng lượng cường đại.
Một kích toàn lực của hơn mười tên võ giả Dương Thần cảnh khiến chu vi mười mấy dặm xung quanh như thể có động đất, đất rung núi chuyển, uy thế vô lượng.
Bọn họ xuất thủ khiến kẽ hở kia càng lúc càng lớn, cuối cùng đất đá sụp lở, lộ ra một tòa cung điện thanh đồng to lớn.
Cung điện thanh đồng kia có một phần vẫn đang bị chôn sâu dưới đất, nhưng phần lộ ra bên ngoài hiện ra đủ loại phù văn thần dị.
Kỳ dị nhất chính là trên cung điện thanh đồng kia lại không có lấy một cái cửa sổ. Hơn nữa cổng chính cũng không có. Từ trên tòa cung điện này tỏa ra khí lạnh lẽo khiến mọi người không khỏi nghĩ đến một thứ. Đó chính là quan tài!
Dĩ nhiên, đối với Yêu vương bị phong ấn ở nơi này từ thời thượng cổ mà nói thì chỗ này đúng là một cái quan tài chôn sống hắn.