Chương 54 - Bệnh Do Áp Lực Học Hành???
Triệu Ninh Quân lắc đầu: "Không có sai lầm gì, đôi lúc tôi cũng âm thầm nhìn cậu ấy kê đơn thuốc, đều vô cùng không tồi, cơ sở rất vững chắc. Ừm, nhóc con này theo tôi lâu như vậy, lại học được tri thức tây y ở đại học, các phương diện đều hiểu biết một chút, hiện giờ chỉ cần kết hợp với kinh nghiệm lâm sàng, phỏng chừng không bao lâu sau, cậu ấy có thể vượt qua anh rồi."
Trần Tùng có chút không tin.
Tuy mấy năm nay, ông ấy rất ít khi tọa chẩn, bởi vì phần lớn thời gian đều phải bôn ba bên ngoài, nhưng tình huống này cũng không có nghĩa là y thuật của ông ấy hạ xuống.
Lại nhớ năm đó, Trần Tùng chính là bác sĩ trung y có y thuật gần với Triệu Ninh Quân nhất trong Hán Y Đường này.
Thủ đoạn Kinh Phương (phái Kinh Phương) trong tay ông đã đạt đến cấp bậc Xuất Thần Nhập Hóa (trên cả tuyệt vời), đến mức những bác sĩ trung y lớn hơn ông ấy cả đại nhất luân (mười hai năm), sau khi nhìn ông ấy kê đơn thuốc, cũng không thể không bội phục.
Có thể nói trên mảng Kinh Phương ở Hán Y Đường này, ông ấy chỉ chịu thua kém Triệu Ninh Quân mà thôi.
Và mặc dù đã trôi qua vài năm, y thuật có chút thụt lùi, không được bằng năm đó, nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng vượt qua được.
Ít nhất ở Hán Y Đường hiện tại, còn chưa tìm được người thứ hai vượt qua ông.
Bởi vậy, Trần Tùng thật sự có chút ngoài ý muốn khi Triệu Ninh Quân có thể cho Trần Khánh một lời đánh giá cao như vậy.
"Triệu thúc, dường như chú thổi phồng hơi quá mức rồi. Tuy nhóc con này đã học đại học được năm năm, nhưng chú cũng xem qua thứ chúng nó gọi là tài liệu giảng dạy ở trường rồi đó, tuyệt đối là rắm chó không kêu (thứ vứt đi). Nếu không phải nó từng ở trong Hán Y Đường này mười mấy năm, cháu cũng hoài nghi không biết sau khi nó tốt nghiệp ra trường có thể bắt mạch cho người ta hay không."
Triệu Ninh Quân cười nói: "Xem ra anh thường xuyên bận việc công tác của Hán Y Đường, nên chẳng hiểu biết gì về Trần Khánh cả. Được rồi, nếu anh không tin, ngay bây giờ anh đi qua phòng mạch số năm nhìn xem, vừa lúc cậu ấy đang chẩn đoán cho một người bệnh đó."
Trần Tùng lập tức bị gợi lên hứng thú: "Đương nhiên phải đi rồi, cháu thực sự muốn nhìn xem bản lĩnh của tên tiểu tử thối này ra làm sao, có tiến bộ hay không."
Đúng là những năm gần đây, Trần Tùng không có quan tâm nhiều đến Trần Khánh, phải nói chính xác là từ sau khi Trần Khánh đi học, cả hội nghị cha mẹ học sinh ông ấy cũng không tham dự một lần nào.
Tới khi Trần Khánh học đại học, gần như chỉ có lúc nghỉ đông và nghỉ hè, hai cha con mới có dịp trông thấy nhau. Nhưng gặp được thì gặp được, gần như Trần Tùng đều bận rộn chuyện ở Hán Y Đường, cực kỳ ít có cơ hội ngồi xuống tâm sự cùng Trần Khánh.
Chỉ có duy nhất một chuyện mà ông ấy nắm được về con trai mình, chính là Trần Khánh đã thành công nhận được chứng chỉ tư cách hành nghề, có thể chính thức làm bác sĩ rồi.
Về phần y thuật của Trần Khánh ở trình độ như thế nào, thật sự là ông ấy cũng không quá hiểu biết.
Vậy là Trần Tùng ôm theo lòng hiếu kỳ, lặng lẽ tới bên ngoài phòng khám bệnh số năm, ngay khi sắp đến cửa, ông lập tức bước thật chậm, còn không quên hạ thấp người, chỉ vươn cái cổ lên, khẽ liếc mắt thăm dò tình huống bên trong phòng mạch.
Chỉ thấy, ngay lúc này có một đôi mẹ con đang ngồi bên trong. Cô con gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, bà mẹ đang đứng phía sau cô.
Trần Khánh đặt hai tay mình lên hai bên cổ tay cô bé, đang nghiêm túc xem mạch.
Hắc, dáng vẻ này cũng chuẩn mực ra trò đây.
Trần Tùng không nhịn được khẽ cười trộm.
Trong phòng mạch, Trần Khánh đang trao đổi cùng ngũ tạng của Tào Song Song.
"Tâm hoả, hình như nhịp đập gần đây của ngươi có chút không quá thích hợp?"
"Đâu có, chỉ là ở thời điểm máu không chảy vào, ngẫu nhiên ta sẽ đập nhanh hơn hai cái thôi."
Máu không chảy vào?
Xem ra nguồn gốc của bệnh không nằm ở trái tim.
Lại nói, trước khi mẹ Tào Song Song bước vào cửa phòng, bà ấy đã nói rõ với hắn rằng, gần đây áp lực học tập của con gái bà ấy quá lớn, luôn xuất hiện tình huống tâm hoảng khí đoản (bệnh trạng có triệu chứng tim luôn trong trạng thái đập nhanh, tâm lý hồi hộp bất an), ở thời điểm nghiêm trọng, cô bé còn nằm trên giường ôm ngực, kêu đau thảm thiết.
Bọn họ đã đi bệnh viện kiểm tra, nhưng không phát hiện được vấn đề gì, bác sĩ chỉ cho một chút thuốc nhằm xoa dịu triệu chứng ở tim thôi.
Nhưng sau khi hai mẹ con về nhà, đã dùng hết thuốc, mà tình trạng cũng không giảm bớt, lúc này mới lựa chọn đến tìm bác sĩ trung y thử xem sao.
Hai người bọn họ đều cho rằng đứa nhỏ nhà mình bị nhà trường giao cho quá nhiều bài tập, áp lực quá lớn mới khiến trái tim xuất hiện vấn đề.
Nhưng hiện tại, hắn có thể thể trăm phần trăm loại trừ khả năng này rồi.
"Phế kim, ngươi có tích lũy đàm thấp hay không?" Trần Khánh hỏi.
"Có." Phế kim nói.
"Gần đây cô bé có ho khan hay không?" Trần Khánh hỏi.
"Có ho khan." Phế kim nói.
Ừm, tâm phế đều xuất hiện vấn đề trên trình độ nhất định.
Và trong trường hợp, tâm phế có bệnh nhẹ, thì nguồn gốc nằm ở tỳ vị.
Đây là lý luận tam tiêu trong trung y.
(Tam tiêu; là một trong lục phủ, bao gồm thượng - trung - hạ tiêu)
Thượng tiêu quản tâm phế, trung tiêu quản tỳ vị, hạ tiêu quản can thận.
Cho nên, sau khi đi tìm căn nguyên gây nên phần lớn tật bệnh ở ngũ tạng, đều sẽ đến chỗ can thận.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều bác sĩ đều nói, thức đêm chính là hành vi làm tổn thương sinh mệnh. Bởi vì thức đêm trực tiếp gây hại cho can thận.
Tào Song Song là học sinh trung học. Đương nhiên là đầu năm nay áp lực học tập của học sinh không nhỏ, có đôi khi làm bài tập về nhà, đều có thể làm tới một, hai giờ sáng mới xong, nhưng đến buổi sáng lại phải thức dậy lúc năm, sáu giờ mới kịp đi học.
Có thể nói trong tất cả học sinh trung học của Hoa Hạ, ai cũng có vấn đề về can thận.
Nhưng nguyên nhân xuất hiện tình huống tâm hoảng khí đoản, cũng không hoàn toàn là thức đêm.
Dù sao người trẻ tuổi cũng có đủ thận khí, năng lực khôi phục cực nhanh, dù xuất hiện vấn đề, cũng chỉ ngẫu nhiên thoảng qua thôi, không thể xuất hiện tình huống tâm hoảng khí đoản dài ngày như Tào Song Song được.