Chương 55 - Sinh Bệnh Vì Yêu Sớm???
"Tỳ thổ, gần đây cô bé ăn uống thế nào?" Trần Khánh hỏi.
"Cô ấy khá thích ăn những món mà ta không hấp thu được, nhất là trà sữa. Hơn nữa mỗi ngày cô ấy đều ăn cực kỳ ít, ngẫu nhiên mới ăn nhiều một chút, khiến ta khá là bận rộn, xử lý không kịp." Tỳ thổ nói.
"Ngươi không có chút cảm giác suy yếu nào ư?" Ở thời điểm Trần Khánh bắt mạch, hắn cũng phát hiện ra vấn đề này rồi, hiện tại nghe tỳ thổ nói chuyện, lại càng thêm kiên định với phán đoán ấy.
"Có một chút, ta cũng không biết vì sao, năm ngoái còn rất tốt, nhưng qua tới năm nay, bỗng nhiên cứ suy yếu dần dần, ngày hôm sau càng yếu hơn ngày hôm trước." Tỳ thổ nói.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, công năng tỳ vị lại suy yếu rất nhanh, thực hiển nhiên, nguồn gốc của căn bệnh này nằm ngay tại hạ tiêu can thận.
"Can mộc, ngoại trừ thức đêm, cô bé còn làm chuyện gì khác hay không?" Trần Khánh hỏi.
"Chuyện này ư? Cô ấy thích xem một vài cuốn tiểu thuyết làm tâm trạng bản thân cực kỳ phấn khởi, chính là cái loại mà hai người nam giới thân thiết với nhau đó. Mỗi lần cô ấy đều rúc trong ổ chăn đọc một lèo tới tận nửa đêm." Can mộc nói.
Hả?
Chẳng lẽ lại là…
Trần Khánh lập tức kéo ý thức bản thân trở về, hướng ánh mắt cẩn thận đánh giá gương mặt của Tào Song Song.
Nhất là vị trí bên dưới mí mắt kia.
Lúc ban đầu, Trần Khánh còn cho rằng đôi mắt cô bé hơi thâm đen bởi vì thường xuyên thức khuya, nhưng sau khi cẩn thận quan sát một hồi, hắn lại phát hiện diện tích quầng thâm trên mắt Tào Song Song lớn hơn rất nhiều so với những người thường xuyên thức đêm, màu sắc cũng đậm hơn một chút.
Chẳng lẽ cô bé này lại có loại đam mê khó nói giống anh trai Trương Hiền Lượng kia?
Khụ khụ...
Trần Khánh liếc mắt nhìn mẹ của Tào Song Song, lập tức mở miệng hỏi: "Là học sinh trung học vẫn nên cố gắng hết mức đừng nói chuyện yêu đương quá sớm, có biết hay không?"
Nói chuyện yêu đương?
Tào Song Song và mẹ cô bé đều ngơ ngác.
Rõ ràng bọn họ đến đây khám bệnh, bác sĩ cũng đang chăm chú bắt mạch, vì sao đối phương lại đột nhiên chuyển qua đề tài yêu sớm rồi?
"Bác sĩ, cậu nói, bệnh của con bé nhà tôi sinh ra bởi vì nó nói chuyện yêu đương?" Đường Ngọc hỏi.
"Con không bạn trai!" Tào Song Song vô cùng oan khuất nói.
Trần Khánh chăm chú nhìn Tào Song Song, trực tiếp cất giọng khẳng định: "Em có!"
Ánh mắt kia giống như đang muốn nói, vào thời khắc này, kể cả em không có cũng phải có.
Không biết là Tào Song Song đã nhìn ra ý tứ của Trần Khánh, hay là chột dạ, chỉ thấy cô bé lập tức cúi đầu không tiếp tục phản đối nữa.
Đường Ngọc thấy con gái mình lại im lặng không nói, tựa hồ đã thừa nhận chuyện bác sĩ vừa nói rồi, trong lòng cực kỳ chấn động, nhưng trước mắt cũng không phải thời điểm đi trách cứ con gái, bà lập tức nhìn qua Trần Khánh, hỏi: "Bác sĩ, nói chuyện yêu đương cũng có thể làm người ta sinh bệnh sao?"
Trước mắt, Trần Khánh này chỉ cần dựa vào bắt mạch cũng biết con gái của bà đang nói chuyện yêu đương, bởi vậy Đường Ngọc cũng không tiếp tục băn khoản về vấn đề tuổi tác của hắn nữa, coi như rất tin tưởng vào y thuật của vị bác sĩ này rồi.
Trần Khánh cười nói: "Đại tỷ, ở rất nhiều thời điểm, phần lớn những nguyên nhân cơ bản khiến chúng ta sinh bệnh, đều nằm ở cảm xúc. Cảm xúc bất ổn sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của chúng ta, cùng với thói quen sinh hoạt ngày thường. Lấy ví dụ như, chị đang đi trên đường cái, chợt đụng tới một người tự dưng mở miệng mắng mình, chị không đáp lại, nhưng việc đã xong, lúc trở về nhà, chị càng nghĩ càng giận, thế là suốt từ buổi tối cho đến đêm khuya, chị cứ trằn trọc nghĩ đi nghĩ lại chuyện đã gặp phải trên đường, không sao ngủ được, ngày hôm sau khí sắc cả người đều không tươi tắn."
"Mà khi sức đề kháng của thân thể chúng ta giảm xuống, đến lúc bị mầm bệnh bên ngoài xâm nhập vào, ví dụ như ăn mặc theo mùa, thời tiết thay đổi, vân vân… còn có khả năng bị lây nhiễm phong hàn nữa. Cho nên tình huống của con gái chị, có một phần là do phương diện áp lực về bài vở gần đây quá nặng, làm tâm trạng không được giải tỏa, khiến cô bé đi tìm những thứ khác để tiến hành thả lỏng. Và sau khi nếm thử loại phương pháp đơn giản mau lẹ lại sung sướng ấy, cô bé sẽ càng ngày càng nghiện nó, dần dà lâu ngày sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc, làm thương tổn thân thể."
A! !
Đường Ngọc nghe xong lời giải thích của Trần Khánh, lập tức hiểu được nguyên nhân rồi, bà lập tức liếc mắt nhìn Tào Song Song, nói: "Khó trách mấy tháng gần đây, tôi phát hiện khí sắc của con bé không tốt chút nào, cả người đều buồn bã ỉu xìu, khẳng định là thất tình rồi. Con nói xem, có đúng hay không! ?"
Sắc mặt Tào Song Song trở nên căng thẳng, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn mẹ cô và Trần Khánh.
Lại nói, lời nhận xét vừa nãy của Trần Khánh, rơi vào trong tai Đường Ngọc là yêu sớm, nhưng rơi vào trong tai Tào Song Song, lại khác đi, khiến cô bé cực kỳ xấu hổ.
Cũng may Trần Khánh nói rất uyển chuyển, cũng không làm bại lộ bí mật của cô bé ngay trước mặt mẹ, nếu không cô bé cũng không biết mình nên đi đối mặt với mẹ như thế nào.
Đường Ngọc thấy Tào Song Song chỉ biết cúi đầu đỏ mặt không nói được một lời, cũng có chút đau lòng.
Haizzz… mấy cô bé cậu bé này yêu sớm sẽ làm ảnh hưởng đến cả thể xác và tinh thần, dấu hiệu cực kỳ rõ rệt, vậy mà bà làm mẹ lại đến tận bây giờ mới phát hiện ra.
Thật sự là có chút không xứng đáng làm mẹ.
Bà lập tức đưa tay sờ sờ đầu Tào Song Song, không có một chút trách cứ nào, chỉ quay sang hỏi Trần Khánh: "Bác sĩ, vậy bệnh của con gái tôi nên chữa như thế nào?"
"Như vậy, để tôi châm cứu cho cô bé trước." Trần Khánh nói.
Châm cứu sao?
Đường Ngọc vốn không xa lạ gì loại thủ pháp chữa bệnh này.
Chỉ là so sánh châm cứu với uống thuốc Đông y, bà càng nghiêng về phía uống thuốc hơn.
Nhưng nếu Trần Khánh đã nói như vậy, và cũng không tiện trực tiếp phản đối.
"Bác sĩ, cậu muốn châm ở đâu?" Đường Ngọc hỏi.
Trần Khánh nói: "Chị cuộn giùm tôi ống quần của cô bé lên đến đầu gối, còn vén áo lên lỗ rốn là được."
Bệnh của Tào Song Song nằm ở can thận, nhưng chữa bệnh lại không nằm ở vị trí này.