Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 22

Chương 22
"Được rồi, bây giờ không phải là không có việc gì sao, còn có người khác ở đây." Mục Cửu Ca vỗ vỗ đầu của nàng, trấn an nói.
Khuôn mặt nhỏ của Mục An Kỳ đỏ lên, giờ mới nhớ đến nơi này còn có Vương Khung, vội vàng lau khô nước mắt, quay người trừng mắt liếc, hung hăng nói: "Nhìn cái gì, ca ta thế nhưng là đã liều chết cứu ngươi."
Vương Khung ngơ ngác, chợt cười nói: "Tại hạ là Vương Khung, đa tạ ân cứu mạng."
Hắn rất là bội phục đối với năng lực của hai huynh muội này, cũng vô cùng hiếu kỳ đối với thân phận của bọn hắn.
Nếu quả thật là người Mục Vương Thành, kết giao một phen, chỉ có chỗ tốt.
"Ha ha, ngược lại đã khiến Vương huynh chê cười, vì giết con súc sinh này, lại trở thành chật vật như vậy." Mục Cửu Ca cười khổ nói.
"Chê cười cái gì chứ, vừa rồi hắn bị dọa đến mức không dám động đậy, nếu như không phải chúng ta đến, hắn đã sớm chết." Mục An Kỳ không hài lòng nói.
Ở trong mắt nàng, phái thần binh giống như Vương Khung ở bên ngoài còn có rất nhiều, đừng nói là Long Viên, coi như yêu thú bình thường cũng đều chưa từng gặp, hắn tự nhiên không thể nhìn ra sự hung hiểm trong trận chiến vừa rồi.
Vương Khung vừa muốn nói chuyện, đột nhiên, y biến sắc.
Ầm ầm! Tiếng vang kinh khủng kinh thiên động địa, đá vụn vỡ ra, thân ảnh to lớn bò đi ra.
"Nó...nó không chết?" Mục An Kỳ hoa dung thất sắc, thân thể mềm mại không nhịn được rung động.
Lúc này, trong mắt Thanh Minh Long Viên tràn ngập bạo lực, bộ lông toàn thân từ màu xanh biến thành màu đỏ thẫm, lại từ màu đỏ thẫm biến thành màu vàng óng.
Quanh người huyết khí hùng hồn, vết thương trên người lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khôi phục.
"Siêu tốc tái sinh!" Trái tim Mục Cửu Ca chìm đến đáy cốc trong nháy mắt, y đến cùng vẫn đã đánh giá thấp sự cường đại của Long Viên.
"Vương huynh, hãy mang theo muội muội của ta rời đi, ta sẽ đoạn hậu cho các ngươi." Mục Cửu Ca cắn răng, miễn cưỡng chèo chống đứng lên.
"Ta không muốn đi." Mục An Kỳ lộ ra thần sắc quyết tuyệt, nhẫn nhịn nước mắt nói.
"Không nên hồ nháo, lại trì hoãn người nào cũng không đi được." Mục Cửu Ca nghiêm nghị quát.
"Lời nói sinh ly tử biệt hãy để sau này nói." Đột nhiên, Vương Khung bước ra một bước, đứng ở trước người hai huynh muội.
Mục An Kỳ khẽ giật mình, nhìn thân ảnh Vương Khung, khuôn mặt kinh ngạc hiện ra một vệt vẻ kinh dị.
"Ngươi không phải là đối thủ của nó..." Mục Cửu Ca cắn răng nói.
Y còn chưa nói xong, Thanh Minh Long Viên bỗng nhiên nheo con mắt lại, cổ họng của nó nhúc nhích, vậy mà nói chuyện.
"Nhân... Loại... Ngươi... Rốt cuộc... Muốn ra tay...!"
Bên trong yêu thú, chỉ có yêu thú linh trí siêu tuyệt mới có thể nắm giữ ngôn ngữ nhân loại.
Thanh Minh Long Viên vốn là yêu thú loại viên hầu, tại tăng thêm long khí ở trên người, mưa dầm thấm đất, hơi biết được một chút ngôn ngữ nhân loại.
Dù vậy, khi nó mở miệng nói chuyện, vẫn y như cũ là núi vỡ trời sập, chấn động tâm thần.
"Con súc sinh này đang kiêng kị hắn! ?" Mục Cửu Ca lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, hoảng sợ nhìn về phía Vương Khung.
Vị thiếu niên thường thường không có gì lạ này, ở trong mắt y thực sự quá non nớt.
Ở nơi hẻo lánh này, có thể ngưng tụ ra Hỏa Chủng, thức tỉnh năng lực đã là kỳ tích to lớn, thả ở bên ngoài, chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không đáng nhắc nhắc tới.
Huống hồ, y đã từng kiến thức năng lực của Vương Khung, là phái thần binh phổ thông.
Loại tồn tại này, dạng thực lực này, coi như là y cũng đều chưa hề để ở trong lòng.
Nhưng đầu Thanh Minh Long Viên trước mắt này rõ ràng là đang kiêng kị, thậm chí có thể nói, vào lúc ban đầu chiến đấu, đầu Long Viên này liền chưa hề dùng hết toàn lực, đại bộ phận tâm thần đều đặt ở trên người Vương Khung.
"Chuyện này không có khả năng!" Mục Cửu Ca lắc đầu.
Y tin tưởng vào phán đoán của mình, thực lực của Vương Khung không đủ để tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với Thanh Minh Long Viên.
"Chậc chậc, có thể không đánh được không?" Vương Khung khẽ mỉm cười.
Hắc Long Đao cũng đã ứng thanh mà ra, đao quang lăng lệ bên trong nộ hải mênh mông, nổi lên một tia gợn sóng, không khí dập dờn theo.
Ầm ầm! Thiết bổng màu đen đột nhiên rơi xuống, đánh cho đá vụn bay tán loạn.
Thanh Minh Long Viên rống một tiếng, ánh mắt màu đỏ tươi bộc phát ra sát ý lăng lệ.
Nó chuẩn bị sẵn sàng, như lâm đại địch, bộ lông màu vàng óng toàn thân dựng ngược, huyết khí kinh khủng kinh động rừng núi.
"Chuyện này..." Ánh mắt của Mục An Kỳ rung động, quả thực không thể tin được.
Lúc này Thanh Minh Long Viên so với vừa rồi giống như là hai kẻ khác nhau, cỗ hung lệ nguyên thủy nhất kia cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, ép đến mức khiến cho nàng không thở nổi.
Ứng đối với dạng khí thế này, nàng ngay cả chỗ trống động đậy cũng đều không có, trong nội tâm tràn ngập sợ hãi.
"Đây mới là thực lực chân chính của nó." Mục Cửu Ca càng thêm kinh hãi.
Dạng quái vật này, y vậy mà muốn dựa vào sức một mình săn giết, hiện tại xem ra quả thực quá buồn cười.
Ầm ầm! Thanh Minh Long Viên bay vụt mà đến như đạn pháo, thiết bổng màu đen hóa thành tàn ảnh quét ngang, lực lượng thiên quân hóa thành một đường, đánh về hướng Vương Khung.
Dạng tốc độ này, dạng lực lượng này, so với vừa rồi trọn vẹn đề thăng lên gấp đôi.
"Không xong!" Trái tim Mục Cửu Ca chìm đến đáy cốc trong giây lát.
Một kích giận dữ của Thanh Minh Long Viên lúc này, coi như là y cũng không nhất định tránh thoát được.
Huống chi là Vương Khung?
Nhưng vào lúc này, Mục Cửu Ca bỗng nhiên co con ngươi lại.
Trong tầm mắt, thân thể của nam nhân kia bỗng nhiên chấn động, khí tức kinh khủng phóng lên tận trời, như hung thú bừng tỉnh, gầm thét cả rừng núi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất