Chương 94
Ở trong mắt phái ngự vật, phái thần binh căn bản không có tư cách tranh hùng cùng với bọn hắn, nhưng mà sự tình có ngoại lệ, có một số năng lực phái thần binh có thể xưng là kinh thế, coi như là phái ngự vật cũng có kiêng kị.
Phong Vô Tướng chính là một trong số đó.
"Ta cũng đã thật lâu không có lĩnh giáo Bát Tí Kim Luân của ngươi!" Nhục thân của Phong Vô Tướng chấn động, trong mắt toát ra hào quang cực nóng.
Y khát vọng chiến đấu.
Càng khát vọng chiến đấu cùng với cao thủ.
Thực lực của Hàn Kỳ có tư cách làm đối thủ của y.
Hai đại cao thủ giằng co, long tranh hổ đấu, hết sức căng thẳng.
"Ngươi...ngươi làm gì thế?"
Đột nhiên, một tiếng kinh hô, kéo lại toàn bộ lực chú ý của mọi người.
Ở phía trên đống đổ nát đã sớm hóa thành đất khô cằn kia, một thân ảnh không biết đã bò lên từ khi nào, hai tay tham lam, trực tiếp ôm lấy trứng Đại Địa Viêm Lân Mãng.
"Vương Khung! ?"
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh kia.
Con hàng này vậy mà vào thời điểm hai đại cao thủ giằng co, vô thanh vô tức liền đi lấy trứng ra.
"Hắn...hắn có phải đầu óc không được tốt hay không! ?"
Tất cả mọi người sửng sốt, không thể nào hiểu được mạch suy nghĩ của Vương Khung.
Ở trước mặt hai đại cao thủ, coi như lấy được trứng Đại Địa Viêm Lân Mãng thì thế nào? Có thể toàn thân trở ra sao?
Không những sẽ trở thành mục tiêu bị nhằm vào, đứng trước nộ hỏa của hai đại cao thủ, nói không chừng ngay cả mệnh cũng đều phải bỏ lại ở nơi này.
"Con mẹ nó, thật quá nóng, sẽ không bị nướng chín đó chứ!" Vương Khung ném trứng Đại Địa Viêm Lân Mãng lên trên cao, tay trái ném qua tay phải, cuối cùng trực tiếp thu vào Hỏa Giới.
Nhìn một màn này, mí mắt của mọi người nhảy lên, vô thức nhìn về phía hai đại cao thủ.
Tên tiểu tử này chết chắc!
Đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.
"Can đảm lắm!" Phong Vô Tướng xoay người lại, khí thế kinh khủng thao thiên tràn ngập, đè ép mà tới.
"Ngươi làm sao lại không chạy?" Hàn Kỳ cười lạnh, trong mắt lóe lên sát ý nồng đậm.
Trong khoảnh khắc, đầu mâu của hai đại cao thủ nhắm thẳng vào Vương Khung.
Long Càn, Thẩm Tử Nghê sắc mặt đột biến, không khỏi lộ ra vẻ lo lắng nồng đậm.
"Thành danh phải càng sớm càng tốt, ta bị áp chế ba năm, bây giờ đã đến thời điểm ngẩng đầu ưỡn ngực." Vương Khung nhếch miệng, lộ ra nụ cười mổ heo làm thịt dê: "Còn chưa có đánh ngã các ngươi, vì sao phải chạy?"
Ầm ầm! Vừa dứt lời, một cỗ khí tức kinh khủng phóng lên tận trời từ trong cơ thể Vương Khung.
Huyết khí màu vàng như đại long gào thét, gào thét tàn phá bừa bãi ở phía trên đống đổ nát.
Khí thế kinh khủng kia làm cho tất cả mọi người đều biến sắc.
"Đây...đây là..."
"Xương sống chập trùng giống như sông núi, đại long đã sống giang hải lật... Cửu Long Bàn Thiên Ấn! ?"
"Lời đồn là thật? Người mới này thật sự chỉ hao phí một tháng liền luyện thành môn tuyệt học này?"
Đám người trợn to mắt, trong mắt tràn ngập thần sắc chấn kinh.
Dạng khí thế bá đạo hung lệ này, chỗ nào giống như một người mới.
Phong Vô Tướng ngưng tụ ánh mắt lại.
Hàn Kỳ lộ ra sát cơ.
Làm đệ nhất cao thủ, bọn hắn tự nhiên biết rõ, lời đồn là thật, người mới trước mặt này, nhìn như mới đến, trên thực tế răng nanh đã lộ, phong mang kinh thế.
"Loại ánh mắt kia!" Hàn Kỳ lạnh lùng.
Ánh mắt của Vương Khung làm cho gã cảm thấy không thoải mái, loại cao cao tại thượng, coi trời bằng vung điên cuồng kia, tạo thành tương phản mãnh liệt so với khiêm tốn ôn hòa vừa rồi.
Ở bên trong loại ánh mắt này, dã tâm muốn đăng lâm tuyệt đỉnh kia lộ rõ, thậm chí, nam nhân trước mắt này còn không chỉ muốn như thế.
"Hôm nay, ta muốn áp đảo toàn bộ các ngươi." Vương Khung nâng khóe miệng lên, lộ ra vẻ hưng phấn.
Ầm ầm! Kim quang trùng thiên, đẩy ra yên vân.
Hàn Kỳ rốt cuộc cũng động.
Phía sau lưng của gã đột nhiên vươn ra tám cánh tay, như kim cương đúc thành, xen lẫn bí văn, lực lượng kinh khủng khuấy động trên tám cánh tay kim cương kia.
"Bát Tí Kim Luân! ?"
Đám người kinh hãi.
Loại năng lực này chính là sát khí Hàn Kỳ xưng hùng tại ba đại viện.
Ông! Thân hình Hàn Kỳ lấp lóe, giống như một vệt kim quang, trong nháy mắt liền đã đi tới trước người Vương Khung.
Tám cánh tay kim cương vung lên, như là như đạn pháo bắn đến, quyền ảnh đầy trời, rung chuyển lòng người.
"Cửu long hợp nhất!" Xương sống của Vương Khung chập trùng, Long Viên Khí gào thét.
Hắn vừa ra tay liền vận toàn lực, không hề giấu dốt, quyền kình kinh khủng gào thét mà tới, như đại long trùng thiên.
"Ta cũng không phải là tên phế vật Thường Kiếm Chu kia!" Hàn Kỳ lạnh lùng nói.
Tám cánh tay kim cương mang theo lực lượng vạn quân, quyền ảnh mãnh liệt mà tới, vậy mà cứng rắn xé rách Long Viên Khí.
Lực lượng kinh khủng như Hải Vương giận dữ nện lên trên người Vương Khung.
Phanh! Vương Khung giống như lưu tinh bay vọt ra ngoài, đụng vào bên trong đống đổ nát.
Trong khoảnh khắc, bụi đất nâng lên, bao phủ một phương.
Tất cả mọi người nín thở, trong mắt chỉ có kính sợ.
"Bát Tí Kim Luân! Đây chính là Bát Tí Kim Luân, thực sự quá kinh khủng!"
Hình dạng của Hàn Kỳ bây giờ còn chưa phải hình thái chân chính của loại năng lực này, cũng đã có thể đủ phá vỡ Cửu Long Bàn Thiên Ấn.
Tương truyền, Bát Tí Kim Luân là bảo khí Hàn Kỳ căn cứ vào năng lực của chính mình chế tạo ra, cắm vào trong cơ thể, tương dung cùng với máu thịt, chém giết cận thân liền đã đứng ở thế bất bại.
Một khi triển khai toàn bộ chiến lực, chỉ có cao thủ như Phong Vô Tướng mới có thể chống cự.
"Ngu xuẩn!" Hàn Kỳ cười lạnh nói.
Phía trên Bát Tí Kim Luân của gã có vô số lỗ nhỏ, chuyên môn khắc chế những loại năng lực huyết khí dị biến này.