Chương 3
Nhìn bóng lưng tôi dần khuất xa, Hoắc Cảnh Thần vẻ mặt đầy hoang mang bấm số gọi điện.
“Thư ký Lưu, tiền thưởng cuối năm của cậu xong rồi đấy!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hét thất thanh, “Tại sao chứ! Hoắc tổng!”
“Phương pháp mà cậu nói, hoàn toàn không có tác dụng.” Hoắc Cảnh Thần nhắm mắt dựa vào ghế, ngón cái và ngón trỏ véo chặt vào giữa hai đầu lông mày.
“Phu nhân chẳng lẽ không có chút cảm động nào sao?”
“Không có cảm động, chỉ có ghen tuông…”
“Cậu đã theo đuổi bạn gái mình như thế nào?” Hoắc Cảnh Thần hỏi.
Chỉ nghe thấy từ bên kia truyền đến bốn chữ, “Mị lực cá nhân.”
“Gác máy đây, tiền thưởng cuối năm sau của cậu cũng xong luôn.”
“Ê ê ê, đừng cúp, đừng cúp mà!”
“Có lẽ phu nhân muốn chính là… sủng ái! Đúng rồi, chắc chắn là sủng ái!”
“Hoắc tổng ngẫm lại xem, phu nhân ghen tức nghĩa là cô ấy nhất định đang quan tâm anh. Cô ấy chắc chắn cảm thấy anh đối xử tốt với Mạnh tiểu thư hơn so với cô ấy, cô ấy hoàn toàn không cảm nhận được tình yêu của anh dành cho mình.”
“Có hiệu quả không?” Hoắc Cảnh Thần cắn môi, thiếu tự tin hỏi.
“Có chứ, tôi đảm bảo, lần này chắc chắn sẽ hiệu quả!”
Sau khi cúp máy, Hoắc Cảnh Thần bước tới phòng ngủ chính, nhìn chiếc giường, hai tấm chăn, anh im lặng…
“Phu nhân đây là…”
Tôi buông điện thoại xuống, đưa tay ra làm động tác ngăn lại, “Ài, dừng lại đã.”
“Tôi đâu phải phu nhân của anh, phu nhân thật sự sắp về rồi đó.”
“Thần dân cáo lui, lần này rút lui chính là cả đời!”
Hoắc Cảnh Thần cố tỏ vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng vẫn cứng rắn chen vào cùng một tấm chăn với tôi.
“Anh làm gì vậy?” Tôi hỏi.
“Lạnh.” Chỉ một từ.
“Lạnh à, đúng rồi, mỗi đêm nhớ đến chị đây, tương lai sẽ còn lạnh hơn đêm nay nhiều!” Nói xong, tôi đá anh một cái, kéo chăn bọc lấy người mình rồi ngủ ngon lành.
Để lại Hoắc Cảnh Thần ngồi thẫn thờ nhìn lên trần nhà, nước mắt lưng tròng.