Chương 206: Vì ghen ghét mà biến thành ma quỷ
Hàn Phi bịt mũi miệng lại, thò đầu nhìn vào trong phòng. Trong đầu hắn đột nhiên vang lên tiếng Hệ thống nhắc nhở:
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Ngươi đã phát động nhiệm vụ ẩn cấp G —— tiếng gõ cửa lúc nửa đêm.]
[Yêu cầu của nhiệm vụ: tiến vào phòng ngủ 304, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không được mở cửa, kiên trì trong thời gian 30 phút.]
[Giới hạn thời gian: nhiệm vụ sẽ tự động kết thúc sau một tiếng đồng hồ, nếu không hoàn thành thì bị xem như thất bại.]
Trong khoảng thời gian rất ngắn, Hàn Phi liên tục phát động hai nhiệm vụ ẩn, nếu là Hoàn Mỹ Nhân Sinh thế giới tầng ngoài thì điều này sẽ không bao giờ xảy ra.
“Lại là nhiệm vụ có giới hạn thời gian.”
Nhiệm vụ ẩn cấp G đối với Hàn Phi vẫn có độ khó rất lớn, hắn đang định bảo Trương Quan Hành rời đi thì trong hành lang bỗng vang lên một âm thanh kỳ quái. âm thanh rất khó hình dung, như thể ai đó đang bị kéo lê dưới đất.
“Có người đến?”
Không thể xác định được âm thanh phát ra từ đâu, Trương Quan Hành sợ hãi chạy thẳng vào phòng 304. “Trước cứ trốn vào đây đã!”
Hiện tại muốn đi cũng không kịp, Hàn Phi đành tiến vào phòng 304. Khi cửa phòng đóng lại, nhiệm vụ ẩn được phát động.
Xác định đã khoá kỹ cửa phòng, Hàn Phi lại dùng chổi chèn vào sau cánh cửa.
Tiểu lưu manh bị trường học khai trừ và diễn viên đóng giả làm giáo viên cứ thế đứng như trời trồng giữa phòng ngủ. Trong phòng không có chút ánh sáng nào, hai người nín thở lắng tai nghe âm thanh ngoài hành lang.
Thứ kia đang tiến lại gần phòng ngủ 304, nhịp tim Hàn Phi cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Không khí trở nên ẩm ướt, mùi thối trong phòng càng lúc càng gay mũi.
Khi thần kinh hai người đang căng cứng, âm thanh cổ quái kia bỗng nhiên lướt qua phòng ngủ 304.
“Nó đi rồi?” Trương Quan Hành run rẩy hỏi.
“Đừng vội mừng, có vẻ như nó đang đi qua đi lại trên hành lang.” Hàn Phi lui về sau mấy bước, “Chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm xem trong phòng này có thứ gì hữu dụng hay không.”
Nhìn quanh một vòng, Hàn Phi giống như một vị cảnh sát có kinh nghiệm điều tra phong phú, thông qua những vật dụng còn sót lại, hắn bắt đầu phỏng đoán những chuyện đã phát sinh trong gian phòng này.
Hoàn cảnh gia đình của mấy nữ sinh sống trong phòng này không khá giả gì, ảnh thẻ trông cũng rất bình thường. So với bạn cùng phòng thì nữ sinh giường số bốn quả thật trông xinh xắn hơn, làn da trắng nõn, dáng người cũng đẹp hơn.
Trong ngăn tủ của bốn người chỉ có tủ của nữ sinh giường số bốn có đồ trang điểm, nhưng không phải là hàng hiệu gì mà chỉ là hàng tester của các nhãn hiệu lớn. Có thể nhìn ra nữ sinh xài rất tiết kiệm, các lọ và tuýp trang điểm đều trông rất cũ.
Hàn Phi tiện tay cầm lấy một lọ serum đổ ra tay nhưng chẳng thấy có chút serum nào. Hắn quan sát một lúc mới hiểu ra, đồ trang điểm mà nữ sinh giường số bốn xem như bảo bối đã bị người ta đổ keo vào.
Đặt lọ serum xuống, Hàn Phi lại bới trong đống đồ linh tinh ra một hộp kính sát tròng, sau khi mở ra lại phát hiện trong kính sát tròng cũng bị đổ keo.
“Nếu không cẩn thận mà đeo lên mắt thì nguy mất.”
Hàn Phi đứng cạnh giường số bốn, càng lúc càng phát hiện ra nhiều chi tiết, hắn dần hiểu rõ nữ sinh này đã tao ngộ những gì.
Nàng là một nữ sinh yêu thích cái đẹp, hoàn cảnh gia đình không được tốt nên bình thường nàng nhịn ăn nhịn mặc để dành tiền mua một ít đồ trang điểm. Thích chưng diện chẳng có gì sai, nhưng nàng càng xinh đẹp thì các bạn cùng phòng càng không thoải mái.
Chờ tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Hàn Phi mới phá khoá ngăn tủ đầu giường số một, tìm thấy một quyển nhật ký được giấu trong đống quần áo.
Trong nhật ký ghi lại quá trình hắc hoá của ba nữ sinh, vì ghen ghét mà biến thành ma quỷ.
Lúc ban đầu tất cả bọn họ đều là những nữ sinh bình thường không khác gì nhau. Nhưng khi ở chung một chỗ lâu ngày thì tính cách của bọn họ sẽ từ từ bại lộ.
Nữ sinh giường số bốn rất ôn nhu, dáng người cao gầy, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười.
Nguyên nhân gây ra mọi vấn đề bắt đầu từ đồ trang điểm. Nữ sinh giường số bốn nhịn ăn nhịn mặc để mua một bộ trang điểm giá rẻ, nàng học cách trang điểm từ các video hướng dẫn trên mạng.
Bình thường giáo viên trong trường rất nghiêm khắc, nàng không dám trang điểm. Chỉ đến khi ra ngoài chơi vào thứ bảy và Chủ nhật nàng mới có thể trang điểm nhẹ nhàng một chút.
Khi cả phòng ra ngoài chơi, nàng luôn là người được ưa thích nhất.
Kỳ thật kỹ năng trang điểm của nàng rất tệ, nàng được mọi người yêu thích đều là vì tính cách của nàng rất tốt.
Rất nhiều người cảm thấy nàng tốt gỗ hơn tốt nước sơn, nhưng trong mắt ba người bạn cùng phòng thì nàng được yêu thích nhiều hơn là vì nàng biết trang điểm.
Lúc ban đầu các nàng vẫn còn rất đơn thuần.
Thỉnh thoảng các nàng sẽ mượn đồ trang điểm của nữ sinh giường số bốn, mà nữ sinh cũng chẳng bao giờ từ chối, còn chủ động trang điểm cho ba người bạn.
Thế nhưng khi đi ra ngoài chơi, cả bốn người đều trang điểm nhưng nữ sinh giường số bốn vẫn được hoan nghênh nhất.
Lần một lần hai thì không nói gì, nhưng dần dà các nữ sinh khác trong phòng ngủ đều cảm thấy nữ sinh giường số bốn cố ý trang điểm xấu cho mình.
Các nàng không muốn ra ngoài chơi cùng nữ sinh giường số bốn nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ mượn đồ trang điểm của cô bạn.
Học sinh có rất ít cơ hội để trang điểm, nhưng một bộ đồ trang điểm làm sao đủ cho bốn người cùng sử dụng.
Một ngày nọ, nữ sinh giường số ba chưa được sự cho phép của bạn mình đã lấy đồ trang điểm ra dùng, sau đó bị nữ sinh giường số bốn phát hiện, người có tính tình tốt như nàng rốt cuộc cũng nổi giận cãi nhau một trận.
Tuy qua ngày hôm sau hai người đã làm hoà nhưng đó chỉ là mặt ngoài mà thôi.
Các nữ sinh trong phòng ngủ bắt đầu nhằm vào nữ sinh giường số bốn. Đi ra ngoài chơi không rủ nàng theo, nàng vừa mở miệng nói chuyện thì tất cả đều im lặng đi làm việc khác, ở sau lưng nàng tung tin đồn nhảm, nói là đồ trang điểm của nàng không biết do “đại gia” nào tặng, còn nói thứ bảy và Chủ Nhật nàng thường đi chơi về khuya.