Chương 241: Trò chơi ta am hiểu nhất là trốn tìm
Trên ngực Mã Mãn Giang dán gương mặt ôn hoà chính trực, Sơ Hạ đi bên cạnh hắn, thân thể nàng tràn đầy vết rách giống như bị người ta xé nát sau đó lắp ghép lại. Hai người đồng thời đi vào trong phòng thể dục.
“Chính là đoạn giám sát này!”
Hàn Phi giấu đoạn ghi hình đi, sau đó nhanh chóng đi tìm lão Lý. Có được đoạn ghi hình này hẳn là có thể thu hoạch được tín nhiệm của lão Lý, chỉ cần lão Lý chịu giúp đỡ thì không gian hoạt động của Hàn Phi sẽ linh hoạt hơn một chút.
Trên tầng hai truyền đến tiếng vang. Mã Mãn Giang đã nhận ra Hàn Phi không có trong phòng y tế, hắn đang điên cuồng vọt xuống phòng bảo vệ.
Nhét chiếc đồng hồ trên tường phòng bảo vệ vào ngực, Hàn Phi không hề do dự xoay người rời khỏi đó.
“Bước tiếp theo Mã Mãn Giang hẳn là cũng sẽ đi tìm lão Lý.”
Hàn Phi không kịp tìm lịch làm việc và tuần tra của bác bảo vệ, trực tiếp nhảy ra khỏi toà lầu phòng học.
Hắn đáp xuống một bụi cây um tùm, trước khi Mã Mãn Giang kịp đuổi tới, Hàn Phi đã lẩn vào một góc chết không ai nhìn thấy và chạy vào toà nhà văn phòng.
“Giáo viên duy nhất có thể dựa vào là cô chủ nhiệm của Kim Sinh. Không biết trong trí nhớ của Kim Sinh, nàng ta trông như thế nào.”
Hàn Phi vừa xem đồng hồ vừa chạy tới toà nhà văn phòng bốn tầng. “Lão Lý và những bảo vệ khác đang gia cố lại tầng rào chắn dẫn tới phía sau núi để phòng ngừa học sinh ra đó chơi đùa. Hắn cách quá xa, tạm thời ta không đi tìm hắn. Phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm lớp Kim Sinh ở tầng bốn, vừa hay lại là vị trí nữ quỷ xuất hiện đầu tiên trong đĩa video giám sát. Chẳng lẽ nữ quỷ suốt ngày bám trên lưng lão Lý lại chính là chủ nhiệm lớp Kim Sinh?”
Nữ quỷ kia toàn thân đều là máu, oán niệm lại rất sâu, thân hình nàng cao gần hai mét, dung mạo đã bị huỷ, Hàn Phi không cách nào nhận ra thân phận của nàng.
“Hiện tại Mã Mãn Giang không biết vị trí của ta, đây là cơ hội vô cùng quý báu!”
Đáy mắt Hàn Phi loé lên tia sáng, hắn có được năng lực bị động chơi trốn tìm, khi tránh né sẽ giảm cảm giác tồn tại xuống thấp nhất, khi bắt người lại vô cùng nhạy cảm. Năng lực tưởng như vô ích này của Hàn Phi trên thực tế lại có trợ giúp to lớn đối với hắn vào lúc này.
Chỉ cần hắn không cố ý làm ra tiếng vang lớn hoặc chủ động đến gần đối phương, đám quỷ quái trong toà lầu phòng học sẽ không chú ý đến hắn.
Hàn Phi khác với Kim Sinh, hắn biết đám học sinh kia không có tai, lại có mắt không tròng, vậy không việc gì phải đàn gảy tai trâu chi cho mất công.
Lúc này là lúc cần phải thanh tỉnh, bảo vệ người cần bảo vệ, giết chết đám quỷ cần giết chết!
Mã Mãn Giang tìm Hàn Phi khắp nơi cũng không thấy, bắt đầu điên cuồng. Nhưng hắn càng điên thì Hàn Phi càng cẩn thận, không để lộ một chút sơ hở nào.
Cẩn thận đi vào toà nhà văn phòng, Hàn Phi nhìn về phía sau núi, nơi đó có sương mù xám bao phủ tầm nhìn, hắn không thể nào nhìn rõ được thân ảnh lão Lý.
“Thôi, biết rõ vị trí của lão cũng được.” Hàn Phi thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào hành lang.
Lúc hắn chuẩn bị đi xuống tầng bốn thì trong hành lang có một giáo viên nữ xuất hiện. Giáo viên nữ trông gần năm mươi tuổi, mặc quần áo màu xám, tấm lưng có hơi còng xuống.
Hàn Phi muốn nấp thì đã không kịp, đối phương đi trên hành lang mà không phát ra một tiếng động nào, thoắt một cái đã tới bên cạnh Hàn Phi.
“Khụ khụ…”
Khi đi ngang người hắn, giáo viên nữ kia che ngực ho hù sụ, khi nhìn vào mặt bà ta Hàn Phi mới phát hiện điểm không ổn. Bờ môi và mí mắt bà ta bị khâu dính lại với nhau, lỗ tai bị nhét hai cục máu đen.
Bà ta cảm giác được sự tồn tại của Hàn Phi nhưng lại không làm gì hắn, chỉ không ngừng ho khan, sau đó lặng lẽ tránh đi như thể Hàn Phi là thứ gì đó rất xui xẻo.
“Lý Tĩnh Mai?”
Nữ nhân gần năm mươi tuổi này là chị của Lý Tốn, cũng là giáo viên lớn tuổi nhất trong trường tư thục Ích Dân.
“Bà ta không thương tổn ta nhưng cũng chẳng trợ giúp, như thể không nghe không thấy gì cả.”
Trong đầu Hàn Phi hiện lên tư liệu về Lý Tĩnh Mai. Hiệu trưởng đã bỏ ra một cái giá cao để mời vị giáo viên này về dạy, bản thân bà ta đã sắp về hưu.
“Đôi mắt và miệng bị khâu lại, đây là vì đã nhận tiền của Mã Mãn Giang nên mới ngậm chặt miệng không nói, xem như không nghe không thấy?”
Lý Tĩnh Mai hẳn là hiểu rõ ràng chân tướng mọi việc nhưng không có ý định trợ giúp Mã Mãn Giang, cũng không có can đảm cứu Kim Sinh. Bà ta giống như đại đa số người trong trường này đều chỉ biết im lặng, việc không liên quan đến mình thì làm như không biết, mãi cho đến khi lửa cháy đến bên người.
Vị giáo viên già lưng còng đi ngang qua người Hàn Phi. Đợi bà ta đi xa, Hàn Phi mới đi lên tầng bốn.
Nhiệt độ hành lang tầng bốn đột nhiên giảm mạnh, trong ký ức của Kim Sinh dường như nơi này rất tồi tệ và hỏng bét.
“Không có ai sao?”
So với toà lầu phòng học ầm ĩ, toà nhà văn phòng có vẻ yên tĩnh vô cùng, ở nơi này âm thanh nào phát ra cũng bị phóng đại lên vô số lần.
Căn cứ vào trí nhớ về bố cục văn phòng trong đầu, Hàn Phi tìm tới phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm lớp Kim Sinh. Hắn khẽ vặn chốt cửa nhưng cửa đã khoá, bèn nhẹ nhàng gõ cửa. Nhưng tiếng gõ cửa lại vang vọng rất lớn trong hành lang.
Gần như cùng một lúc, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân ồn ào như thể có một thứ gì đó rất lớn dùng tứ chi phóng vội đến nơi này.
“Mã Mãn Giang? Là Lý Tĩnh Mai mật báo cho hắn?”
Không có thời gian do dự, Hàn Phi chạy về phía đầu cầu thang bên kia. Hắn chuẩn bị rời khỏi toà nhà văn phòng bằng lối còn lại.
Nhưng vừa chạy đến cuối hành lang, Hàn Phi đột nhiên nghe thấy trước mặt mình cũng có tiếng bước chân. Đối phương cố ý chạy nhẹ nhàng nhưng vẫn bị Hàn Phi nghe ra.
“Cả cầu thang bên trái lẫn bên phải đều có người?”
Hàn Phi lại lần nữa được lĩnh giáo sự giảo hoạt và ác độc của Mã Mãn Giang, gia hoả này biết được vị trí của Hàn Phi xong lại không xúc động lao tới mà còn bày ra thiên la địa võng để làm gọng kìm kẹp chặt hắn lại, không cho hắn có đường trốn thoát.