Chương 242: Phòng làm việc của hiệu trưởng
“Nếu là Mã Mãn Giang bình thường thì sẽ không thông minh như vậy, là do con bươm bướm xanh kia thao túng nó!”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hàn Phi sắp bị vây công từ hai phía. Hắn lùi về sau, trong lúc vô tình đụng trúng cửa phòng làm việc của hiệu trưởng.
Gian phòng này không khoá, trong phòng còn có tiếng trò chuyện truyền ra. Không do dự thêm một giây nào, Hàn Phi đẩy cửa đi vào trong.
Trong không phí có mùi hôi thối tản ra, Hàn Phi nhìn vào trong phòng, mí mắt lập tức giật giật.
Trên ghế hiệu trưởng lúc này có một ông lão mập mạp đến mức biến dạng đang ngồi, thân thể lão kẹt trong chiếc ghế, chất béo hôi hám tích tụ dưới mặt đất và phủ kín bàn làm việc trông vô cùng gớm ghiếc.
“Lão là hiệu trưởng? Vì sao hiệu trưởng trong mắt Kim Sinh lại là cái dạng này?”
Dường như ông ta không cách nào tự do di chuyển, chỉ mở to mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh đã tiêu hao hết khí lực của ông ta.
Trước mặt ông hiệu trưởng mập mạp là một giáo viên nữ trẻ tuổi ăn mặc rất giản dị mộc mạc. Trên cổ nàng đeo một sợi dây chuyền nhuốm máu, điều kỳ quái là đầu dây chuyền tuy dính máu nhưng lại tản ra mùi thơm ngọt kỳ lạ. Giáo viên nữ bị mùi thơm ngọt kia bao phủ, trên mặt hiện ra vẻ ngây ngô và ngọt ngào.
“Tìm được rồi!”
Vị giáo viên nữ đứng trước mặt ông hiệu trưởng chính là chủ nhiệm lớp Kim Sinh!
“Cô giáo!”
Hàn Phi chạy về phía nàng, giáo viên nữ đang báo cáo công tác với ông hiệu trưởng bị giật mình, nàng quay đầu nhìn về phía Hàn Phi: “Học sinh này, em có việc gì sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Hàn Phi, đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với hắn kể từ lúc bắt đầu làm nhiệm vụ người quản lý.
Trong làn sương mù xám tràn đầy tuyệt vọng, trong sự chán ghét của tất cả mọi người, trong lúc bị truy sát gắt gao, rốt cuộc cũng có người chịu lắng nghe hắn nói.
Tiếng bước chân bên ngoài đã đến gần, Hàn Phi biết mình không còn bao nhiêu thời gian.
Bởi vì hiệu trưởng quái vật vẫn đang ở trong phòng nên Hàn Phi không tiện nói ra, bèn đi tới bên cạnh giáo viên nữ, nói nhỏ vào tai nàng: “Mã Mãn Giang lừa gạt ngươi, tên súc sinh mang mặt nạ da người đó thậm chí còn ra tay với học sinh của mình! Tất cả đều là nguỵ trang của hắn, nếu ngươi không tin lời ta thì hãy đi tới phòng bảo vệ xem camera giám sát.”
Hàn Phi nói cho giáo viên chủ nhiệm nghe vị trí đoạn video mà hắn đã giấu.
“Học sinh này, trò đùa của ngươi không có gì hay ho đâu.” Khi giáo viên nữ bắt đầu hoài nghi Mã Mãn Giang, trên sợi dây chuyền nhuốm máu của nàng sẽ toả ra mùi thơm như kẹo ngọt rất đậm. “Thầy Mã là giáo viên được các học sinh quý mến nhất, cũng là người đáng giá để ta noi gương học tập, hắn từng là đàn anh trong trường ta học.”
Sợi dây chuyền trên cổ có lẽ do Mã Mãn Giang tặng nàng, món đồ tín vật dùng để đính ước này đại biểu cho những lời ngon ngọt thề non hẹn biển của Mã Mãn Giang.
Chính bởi vì sự tồn tại của nó nên mỗi khi giáo viên chủ nhiệm muốn suy nghĩ độc lập thì đều bị mùi hương thơm ngọt kia ảnh hưởng.
“Cô chủ nhiệm, sợi dây chuyền này được làm từ dầu chảy ra từ xác người chết, ngươi đã bị những lời dối trá của Mã Mãn Giang lừa gạt!”
Hàn Phi biết mình không còn nhiều thời gian, hắn chộp lấy sợi dây chuyền nhưng các ngón tay lại không thể chạm vào sợi dây vì bị ngăn lại bởi mùi thơm vô hình kia.
Giáo viên chủ nhiệm vẫn tin tưởng Mã Mãn Giang, Hàn Phi nhớ lại chuyện xảy ra ngoài hiện thực, sau khi lão Lý tử vong nàng mới bắt đầu điều tra chuyện này. Nói cách khác, sau khi nàng nhìn thấy máu và cái chết thì lập trường mới thay đổi, bắt đầu tin lời của Kim Sinh.
Hàn Phi không hề do dự lấy mảnh sứ vỡ trong túi áo ra, vạch lên tay mình. Bàn tay dính đầy máu thuận lợi đi xuyên qua tầng phòng ngự hương thơm, Hàn Phi tóm lấy sợi dây chuyền, hung hăng giật xuống!
Mùi thơm lập tức biến mất, giáo viên chủ nhiệm cũng nhìn thấy vết máu trên sợi dây chuyền kia biến thành một đống máu đen.
“Nhớ kỹ lời ta nói đó!”
Hàn Phi nhét dây chuyền vào túi, phòng ngừa nó lại rơi vào tay Mã Mãn Giang. Mà lúc này tiếng bước chân ngoài hành lang đã tới rất gần.
Cửa phòng làm việc của hiệu trưởng bị đẩy mạnh, con quái vật Mã Mãn Giang với gương mặt hiền lành dán trên tim xuất hiện ngay cửa ra vào.
Sau khi mất đi sợi dây chuyền, trong ánh mắt giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía Mã Mãn Giang có ẩn chứa một chút e ngại. Kỳ thật nàng đã nhận ra từ lâu rằng Mã Mãn Giang không phải là người hoàn mỹ, chỉ là nàng vẫn luôn bị những lời nói ngon ngọt của hắn che mắt nên mới không hoài nghi.
“Khụ khụ…”
Tiếng ho khan vang lên, Lý Tĩnh Mai cũng xuất hiện ngoài cửa, đôi mắt được khâu lại bằng mấy sợi chỉ vàng.
“Quả nhiên là ngươi đã nói cho Mã Mãn Giang biết.”
Trong ngôi trường này, trừ những nạn nhân đã chết ra thì không một ai đáng để tin tưởng. Bàn tay Hàn Phi nắm chặt mảnh sứ vỡ, hắn thật vất vả mới chạy được tới đây, vẫn muốn cố gắng giãy giụa một chút.
Hàn Phi lui về sau, ánh mắt nhìn đến chiếc ghế trống đối diện bàn hiệu trưởng.
Khi Mã Mãn Giang vọt vào trong phòng, Hàn Phi xoay người tóm lấy chiếc ghế ném vỡ cửa sổ, leo lên bệ cửa rồi hít sâu một hơi, quả quyết nhảy xuống!
“Ầm!”
Hàn Phi vững vàng đáp xuống cục nóng máy lạnh dưới tầng ba, sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Loại hành động vô cùng nguy hiểm này đến diễn viên đóng thế cũng hiếm khi dám làm, huống chi Hàn Phi còn không có chút biện pháp an toàn nào trước khi nhảy.
“Rõ ràng ban đầu ta chỉ muốn làm một diễn viên hài.”
Trái tim đập thình thịch, Hàn Phi có thể nghe được tiếng gào thét của Mã Mãn Giang trên đỉnh đầu.
Bắp chân như nhũn ra, sương mù màu xám lững lờ trôi quanh người, tiếng quạt trong cục nóng máy lạnh chạy vù vù dưới chân, toàn thân Hàn Phi đau đớn đến không muốn nhúc nhích.
Cục nóng máy lạnh phát ra tiếng ồ ồ như thể không chịu nổi trọng lượng của Hàn Phi, lúc nào cũng có thể rơi xuống.