Chương 243: Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?
Hàn Phi không còn cách nào khác, hắn vịn tay lên cục nóng máy lạnh, lại lần nữa nhảy xuống phía dưới. Một diễn viên hài lại có thể làm được pha hành động mà đến diễn viên đóng thế cũng không dám.
Lần nhảy đầu tiên, Hàn Phi bị doạ muốn đứng tim, lần nhảy thứ hai, thân thể hắn đã nhớ rõ cảm giác này nhưng vẫn cảm thấy rất khủng bố. Đợi đến lần nhảy thứ ba, có lẽ vì cách mặt đất khá gần nên Hàn Phi không còn cảm thấy đáng sợ như vậy nữa.
Hàn Phi xuống tới tầng trệt trong tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng khắp toà nhà của Mã Mãn Giang.
“Hy vọng Mã Mãn Giang dồn hết thù hận lên người ta, như vậy cô giáo chủ nhiệm lớp mới có thời gian đi tới phòng bảo vệ xem camera giám sát.”
Hàn Phi đứng ở tầng trệt không thể nhìn rõ tình hình trên tầng bốn bởi lớp sương mù xám xịt, chỉ có thể dựa vào tiếng la hét của Mã Mãn Giang để xác định vị trí của hắn.
Thừa dịp Mã Mãn Giang chạy xuống lầu, Hàn Phi đi vào phía sau dải cây xanh trong trường học. “Tầm nhìn trong trường rất hạn hẹp, việc này hơi bất lợi đối với ta.”
Thân thể Mã Mãn Giang cồng kềnh, khi chạy với tốc độ cao sẽ phát ra tiếng bước chân nặng nề, nhưng nếu hắn di chuyển chậm lại thì tiếng bước chân sẽ rất nhỏ. Nếu hắn phát hiện ra Hàn Phi rồi chậm rãi đến gần thì Hàn Phi sẽ chẳng có biện pháp nào để chạy thoát.
“Không thể bó tay chờ chết, cũng không thể dừng lại ở một chỗ quá lâu.”
Hàn Phi sờ tay lên vách tường sau lưng. Tường rào của trường tư thục Ích Dân cao đến ba mét, không thể thoát ra ngoài bằng lối này được.
“Trong mắt Kim Sinh, ngôi trường này giống như ngục giam, hơn nữa còn là ngục giam vô cùng rối loạn, mọi quy tắc đều bị đám tù nhân khống chế.”
Hàn Phi đạp trên lớp cỏ dại, tiến về phía trước. Nhiệm vụ này yêu cầu hắn phải tìm ra Kim Sinh, theo suy đoán của Hàn Phi thì rất có khả năng Kim Sinh đang ở trong phòng ngủ ký túc xá.
Bởi vì ngoài hiện thực, thi thể của Kim Sinh được tìm thấy trong ngăn tủ ở phòng ngủ.
Hàn Phi vừa xác định được mục tiêu kế tiếp bỗng nghe thấy phía trước cách mình mười mấy mét truyền đến tiếng chửi rủa và cãi vã.
“Trong trường này, ngoại trừ các nạn nhân ra thì chỉ còn lại địch nhân, ta nên tránh đi thì hơn.”
Vất vả lắm Hàn Phi mới thoát khỏi Mã Mãn Giang, hắn không muốn tự bại lộ vị trí của mình, nhưng khi đi đường vòng hắn bỗng nghe được tiếng chó sủa.
“Vì sao trong thế giới ký ức của Kim Sinh lại có tiếng chó sủa?” âm thanh bất thường này khiến Hàn Phi chú ý tới, hắn lặng lẽ di chuyển về phía trước.
Tận cùng của dải cây xanh là cổng sau của trường, nơi đó có mấy người lớn thân thể cường tráng đang cầm gậy đánh một con chó hoang.
Đám người lớn này hình như là phụ huynh học sinh, bọn hắn ăn mặc khác nhau nhưng đều rất bạo lực, miệng không ngừng nói mấy lời khó nghe.
Điều khiến Hàn Phi càng thêm kinh ngạc là trên mặt mấy vị phụ huynh kia không có mũi, chỉ có một cái miệng rất rộng và một con mắt to bằng một phần tư gương mặt. Cái miệng rộng phát ra tiếng mắng chửi um sùm, trong con mắt duy nhất không có hình ảnh chó hoang bị thương người đầy máu mà chỉ có hình ảnh con cái của họ.
Gậy gộc không ngừng trút xuống, con chó hoang kia cũng rất dữ tợn, nó không thèm tránh né mà cứ thế lao thẳng về phía đám phụ huynh và con cái của bọn họ.
Phụ huynh bảo vệ con cái của mình vốn là chuyện đương nhiên, nhưng Hàn Phi bỗng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Thế giới của Kim Sinh sẽ không có chuyện đơn giản như vậy.
Hàn Phi tiến về phía trước thêm mấy bước, lúc này mới nhìn rõ trên mặt con chó hoang có một gương mặt người!
“Trương Quan Hành? Sao hắn lại biến thành bộ dáng này?!”
Hàn Phi cẩn thận nhớ lại, sau đó cảm thấy hợp lý. Trước khi Trương Quan Hành gặp được Hàn Phi, hắn là một học sinh lỗ mãng và đầy phản nghịch, không ai yêu thương hắn, ngay cả cha ruột cũng ghét bỏ hắn, hắn tựa như một con chó hoang lang thang không có nhà để về.
Trong lúc giằng co với các phụ huynh, con chó hoang kia rơi vào thế hạ phong. Rõ ràng có cơ hội chạy trốn nhưng nó lại không chịu rời đi, cứ muốn đối kháng với đám phụ huynh đến cùng.
Kết quả chính là hắn bị gậy gộc đánh đến da tróc thịt bong, đám phụ huynh cũng càng lúc càng ghét con chó hoang không nghe lời này.
Khi chó hoang bị đánh đến mức không thể gượng dậy, các phụ huynh mới dừng tay. Bọn hắn vứt gậy gộc lại, lau đi vết máu trên tay rồi cầm cặp sách của con mình lên, cười ha hả chào những người khác như không có chuyện gì, sau đó chậm rãi đi vào màn sương mù.
Sau khi đám phụ huynh rời đi, Hàn Phi mới vội vàng chạy ra khỏi dải cây xanh, ôm lấy chó hoang dưới đất rồi chạy vọt vào dải cây xanh phía đối diện.
“Bọn hắn đánh tàn nhẫn như vậy sao ngươi không chạy trốn?”
Trên người Hàn Phi không có thuốc cầm máu, nhưng dường như chó hoang đã quen với việc này, chút đau đớn này đối với nó không tính là gì.
Hàn Phi xé rách áo mình để băng bó cho chó hoang.
“Lúc gặp được ngươi trong thế giới tầng sâu ta đã biết ngươi sống rất thảm, nhưng không ngờ lại thảm đến vậy.” Hàn Phi đau lòng sờ đầu Trương Quan Hành. “Những người khác ít ra còn giống người, mà trong ký ức của Kim Sinh ngươi lại biến thành bộ dạng này.”
Hàn Phi thử trò chuyện với Trương Quan Hành nhưng dù chó hoang có gương mặt người thì nó cũng không biết nói chuyện, chỉ có thể sủa ăng ẳng, không cách nào giao lưu.
“Có phải Kim Sinh cũng từng nói chuyện với ngươi nhưng ngươi không nghe lời khuyên của hắn không?”
Trương Quan Hành tuy đã biến thành chó hoang nhưng vẫn có thể hiểu rõ ràng ai tốt với mình, ai không.
Khi Hàn Phi xử lý vết thương cho nó, nó cũng không phản kháng. Vẻ hung ác thường trực trên mặt đã biến mất không thấy đâu.
Có lẽ vì thường xuyên bị đánh nên vết thương trên người Trương Quan Hành khép lại rất nhanh, không bao lâu sau đã có thể đứng lên chạy bình thường.
“Trong trường này vốn chỉ có ba “người” có thể giúp ta, vậy mà bây giờ một trong số đó lại biến thành chó hoang mất rồi.”
Khi Hàn Phi còn đang suy nghĩ làm sao trò chuyện với Trương Quan Hành, chó hoang đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó, nó đứng lên đi ra khỏi lùm cây.