Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 244: Hận ý trong lòng Sơ Hạ

Chương 244: Hận ý trong lòng Sơ Hạ
“Ngươi muốn đi đâu?”
Sương mù mờ mịt nên Hàn Phi không dám cách Trương Quan Hành quá xa, theo chân nó đi về phía sân trường.
Sân trường tư thục Ích Dân rất lớn và có nhiều máy tập thể hình. Ngoài việc giáo dục ra thì cơ sở vật chất trong trường luôn rất tốt.
“Trương Quan Hành tới đây làm gì?”
Sân trường rộng rãi nhưng trống trải, không có vật gì có thể che chắn tầm nhìn để Hàn Phi ẩn nấp. Nếu mạo muội đi ra sân có thể sẽ bị Mã Mãn Giang phát hiện.
Hàn Phi ngừng chân, Trương Quan Hành thấy Hàn Phi không đi theo lại sủa hai tiếng như đang thúc giục hắn tiến về phía trước.
“Ngươi muốn mang ta đi xem thứ gì đó à?”
Trương Quan Hành không thể nói chuyện nhưng vẫn có tính cách và tư duy giống như con người. Hàn Phi mạo hiểm đi theo Trương Quan Hành tới sân trường, tiến về phía đám máy tập thể hình.
Dường như ngửi được mùi vị gì đó, Trương Quan Hành đột nhiên tăng tốc chạy về phía trước. Mục tiêu của nó rất rõ ràng, chính là mấy cái máy tập thể hình ở góc đông bắc.
Tại góc hẻo lánh không đáng chú ý này có một nữ sinh đang khóc.
Thân thể nàng giống như những mảnh vỡ ghép lại với nhau, vừa chạm vào sẽ vỡ nát. Nàng ôm gối ngồi co quắp trên chiếc máy tập thể hình trong cùng, cằm đặt lên đầu gối, nước mắt tuôn rơi ào ạt. Có lẽ vì không muốn ai nhìn thấy mình khóc nên nàng mới chạy đến góc hẻo lánh này để sụt sùi.
Tiếng chó sủa truyền đến, Trương Quan Hành vẫy đuôi đi quanh người nữ sinh, thỉnh thoảng lại cọ đầu vào cánh tay nàng. Dường như trong trường này chỉ có chú chó lang thang mới có thể làm bạn với nàng.
Trương Quan Hành muốn làm nữ sinh vui vẻ, hắn dốc toàn lực biểu diễn nhưng nữ sinh không chơi đùa cùng hắn như trước đây mà vẫn ngồi khóc thút thít, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên.
Cảm nhận được sự đau khổ trong lòng nữ sinh, Trương Quan Hành muốn chia sẻ với nàng, nhưng hắn chỉ là một con chó hoang, hắn không thể hiểu được nàng đã gặp phải chuyện gì, chỉ có thể sủa lên mấy tiếng.
Tiếng sủa càng lúc càng lớn, nữ sinh lại khóc nhiều hơn. Rõ ràng chó hoang muốn an ủi nàng nhưng lại khiến nàng càng thêm khó chịu, có thể do tiếng kêu của nó quá chói tai, hoặc nó vô tình làm rách vết thương của nàng, thế là nàng đẩy nó sang một bên. Thấy vậy Trương Quan Hành lại càng thêm nóng nảy.
“Để nàng được yên tĩnh một chút.” Hàn Phi sờ lên đâu Trương Quan Hành, giữ nó lại.
Nhìn nữ sinh và chó hoang, trong lòng Hàn Phi đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Nữ sinh toàn thân đầy vết rách chính là Sơ Hạ. Trong hiện thực có lẽ Trương Quan Hành đã nhận ra Sơ Hạ rất đau khổ, hắn muốn chia sẻ với nàng nhưng bản thân hắn cũng là một đứa trẻ thiếu tình thương của cha mẹ nên không hiểu cách yêu và chữa lành tâm hồn cho một người như thế nào.
Hắn giống như một chú chó lang thang luôn cố gắng làm cho Sơ Hạ vui, nhưng cuối cùng lại khiến cả hai người bị thương tổn.
“Sơ Hạ bị Mã Mãn Giang tổn thương, ban đầu Trương Quan Hành không biết chuyện này, chỉ nhận ra nàng không vui nên muốn an ủi, nhưng điều này lại gây ra tác dụng ngược.”
“Về sau hẳn là Kim Sinh đã nói chân tướng cho Trương Quan Hành nghe nên nửa đêm hắn mới đi vào trường học để giải quyết vấn đề. Nhưng cuối cùng thứ nghênh đón hắn lại là cái chết của chính mình.”
“Đối với thế giới phức tạp này, Trương Quan Hành đúng là một chú chó lang thang đã trải qua đủ loại đau đớn nhưng không có nhà để về.”
Hàn Phi giữ Trương Quan Hành lại không cho nó sủa lung tung, sau đó đi tới gần nữ sinh.
Hàn Phi vừa lại gần, Sơ Hạ đã cầm lấy cặp sách che chắn trước người mình. Nàng giống như một đứa trẻ sợ hãi đến cùng cực, chỉ muốn với lấy mọi thứ bên cạnh để khiến bản thân cảm thấy an toàn.
Sơ Hạ đã bị tổn thương rất nặng, thân thể toàn là vết rách, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn. Đối với thiếu nữ này, tuyệt đối không thể nói ra những lời an ủi phô trương, cũng không nên cố gắng tìm hiểu chuyện gì xảy ra.
Nếu làm ồn lên như Trương Quan Hành, dù là xuất phát từ lòng tốt nhưng cũng sẽ tạo thành vết thương tâm lý đối với nàng.
Cái nàng cần là được bạn bè vàngười thân ủng hộ, dù xảy ra chuyện gì cũng đứng bên cạnh nàng để nàng cảm thấy được an toàn.
“Ta là giáo viên mới tới, cho dù có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ trợ giúp ngươi.” Hàn Phi ôn nhu nói, hắn không phải người như thế nhưng vì muốn Sơ Hạ yên tâm, hắn sẽ đóng vai thành kiểu nhân vật này.
“Bây giờ ngươi không cần phải nói gì cả. Nếu ngươi cảm thấy sợ hãi khó chịu thì lúc nào cũng có thể đến tìm ta.” Trong lúc nói chuyện, Hàn Phi vẫn luôn quan sát Sơ Hạ.
Thân thể nàng đầy vết rách đại biểu cho sự yếu ớt thống khổ, hiện tại nàng vô cùng bất an, sự sợ hãi đã xâm nhập vào từng thớ thịt trên người nàng. Hàn Phi không muốn tạo thêm áp lực cho Sơ Hạ, hắn vẫn luôn dùng cách ôn nhu nhất để tiếp cận nàng.
Mười mấy phút sau, Sơ Hạ rốt cuộc cũng trút hết nỗi niềm, nàng đặt cặp sách xuống, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt nhưng đang dùng động tác cơ thể để phát tín hiệu cầu cứu.
Khi Sơ Hạ ngẩng đầu lên, Hàn Phi kinh hãi phát hiện bên dưới thân thể đầy vết rách của nàng là cảm giác hỗn loạn, tự ti, sợ hãi, mà ẩn sâu trong đống cảm xúc hỗn loạn đó là một cây kéo tản ra hận ý vô cùng mãnh liệt.
Cây kéo sắc bén biểu tượng cho sự thù hận nằm ngay bên trong trái tim đang đập một cách bất lực.
Hàn Phi có thể hiểu được vì sao hận ý trong lòng Sơ Hạ lại có hình dạng của một cây kéo. Thế giới ký ức này vốn là một nơi hoang đường đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng nó cũng chân thật đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Trong trường học ta không tìm được vũ khí nào phù hợp, muốn giết chết Mã Mãn Giang cũng không có cơ hội, nhưng mà…” Hàn Phi nhìn chằm chằm cây kéo trong lòng nữ sinh, cây kéo đang tản ra hận ý sắc bén đến dị thường, bên trên còn lưu lại một loại sát khí đặc biệt nhằm vào Mã Mãn Giang, dường như nó sinh ra là để giết chết Mã Mãn Giang!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất