Chương 246: Dì quản lý ký túc xá
Mã Mãn Giang đoán được Hàn Phi sẽ tới đây, mà Hàn Phi cũng đoán được Mã Mãn Giang sẽ mai phục sẵn, đôi bên đều hiểu đường đi nước bước của nhau, chỉ khác ở chỗ Mã Mãn Giang là thợ săn còn Hàn Phi vẫn chỉ là con mồi.
“Không thể lấy cứng đối cứng.”
Không đi cửa chính được, Hàn Phi còn có thể đi đường vòng. Hắn lặng lẽ lùi ra ngoài, quay lại tụ tập với Sơ Hạ: “Ta phải leo lên tầng hai, các ngươi hãy đi cùng ta.”
Hàn Phi xé áo làm thành một sợi dây vải, cột chó hoang Trương Quan Hành lên lưng mình rồi bám vào lưới bảo vệ, leo lên tầng hai ký túc xá.
Lên tới nơi, Hàn Phi thả Trương Quan Hành xuống rồi vươn tay về phía Sơ Hạ: “Tin tưởng ta, nắm lấy tay ta.”
Sơ Hạ đứng dưới lầu do dự một lúc, Hàn Phi không dám lên tiếng vì sợ gây ra tiếng động ồn ào, chỉ có thể bày ra vẻ mặt đáng tin cậy. Sơ Hạ suy nghĩ một lúc lâu mới bắt đầu leo lên lưới bảo vệ, được Hàn Phi kéo lên tầng hai.
Vũ khí giết chết Mã Mãn Giang đang nằm trên người Sơ Hạ, Hàn Phi tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Sơ Hạ mà rời đi. Trong quá trình di chuyển hắn vẫn không ngừng an ủi, hỏi thăm Sơ Hạ, từng bước giảm đi lòng phòng bị của nàng.
“Theo sát ta.”
Hàn Phi mở hé cửa phòng phủ, nhìn ra ngoài hành lang.
Trong làn sương mù xám xịt có một nữ nhân trung niên mặc váy hoa, trên mặt tô vẽ đủ loại nước màu loè loẹt. Thân thể nữ nhân vạm vỡ nhưng đầu óc hình như không được tỉnh táo, cứ điên điên khùng khùng đi trên hành lang, trong tay còn cầm chùm chìa khoá của tất cả các phòng ngủ.
“Quản lý ký túc xá? Vì sao trong mắt Kim Sinh bà ta lại là một người điên?”
Đây là lần thứ hai Hàn Phi nhìn thấy dì quản lý ký túc xá. Lần đầu tiên gặp mặt Hàn Phi cũng không quá để ý người này, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy có điểm kỳ quặc. Trong danh sách các nạn nhân ngoài hiện thực không có người này!
Lúc Kim Sinh chết, quản lý ký túc xá không gặp chuyện không may. Rất có thể bà ta giống như Mã Mãn Giang, sau khi chuyện xảy ra được nhiều năm mới lặng yên mất tích không một tiếng động.
“Có khi nào quản lý ký túc xá cũng là người biết chuyện không? Bà ta giả làm người điên để lừa gạt Mã Mãn Giang, hay là bà ta bị Mã Mãn Giang bức điên?”
“Trong thế giới tầng sâu, con trai Mã Mãn Giang muốn giết quản lý ký túc xá, còn gửi thư nguyền rủa, giấu kim châm vào trong trái cây. Xét từ điểm này thì ít nhất cũng có thể xác định quan hệ giữa con trai Mã Mãn Giang và quản lý ký túc xá là kẻ địch.”
Hàn Phi bảo Sơ Hạ và Trương Quan Hành ở lại trong phòng ngủ số 201, sau đó lặng lẽ đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Dì quản lý ký túc xá với gương mặt đủ màu loè loẹt cầm chùm chìa khoá đi lang thang trong hành lang, miệng ngân nga một bài hát từ nhiều năm trước, hai tay thỉnh thoảng lại huơ huơ giữa không trung.
Mà điều khiến Hàn Phi chú ý là, khi quản lý ký túc xá điên điên khùng khùng đi ngang phòng 204, bà ta đột nhiên khôi phục lại bình thường, làm ra động tác ghé tai vào cửa phòng lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Phòng 204?”
Ban đầu Kim Sinh ở trong phòng ký túc xá 204, nhưng về sau vì toàn kể chuyện ma hù doạ bạn cùng phòng nên hắn bị giáo viên chuyển vào phòng 104 dành cho một đám học sinh kém.
Ngay khi Hàn Phi còn đang nghi hoặc vì sao quản lý ký túc xá lại nghe lén phòng 204 làm gì thì cửa phòng 204 đột ngột mở ra! Một cánh tay tráng kiện bóp chặt cổ quản lý, hung hăng quật bà ta xuống đất.
“Mã Mãn Giang?! Tên súc sinh này trốn trong phòng ngủ của Kim Sinh!” Hàn Phi lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Hắn tránh được con trai của Mã Mãn Giang nên luôn vô thức cho rằng Mã Mãn Giang đang tuần tra ở địa phương khác, ai ngờ được tên âm hiểm giảo hoạt này lại đang ở trong toà lầu ký túc xá!
Nếu quản lý ký túc xá không đến nghe lén thì Hàn Phi đã chuẩn bị chạy tới phòng ngủ 204!
Nhìn động tác vừa rồi của Mã Mãn Giang, rõ ràng hắn đã lên kế hoạch kỹ càng. “Chộp lấy cổ để ta không thể dùng mảnh sứ vỡ tự sát ngay lập tức, sau đó chậm rãi tra tấn ta, thu hoạch được thông tin mà hắn cần từ trên người ta!”
Chỉ nghĩ thôi Hàn Phi đã cảm thấy đáng sợ, một khi rơi vào tay Mã Mãn Giang thì Hàn Phi có muốn chết cũng không làm được.
Lặng lẽ lùi về sau, Hàn Phi không dám đến gần phòng ngủ 204 nữa.
Quản lý ký túc xá bị quật ngã dưới đất, nàng điên điên khùng khùng lắc đầu, không ngừng nói xin lỗi Mã Mãn Giang. Trong phòng truyền ra tiếng gào thét, dường như Mã Mãn Giang đang đuổi quản lý mau mau cút đi.
Được Mã Mãn Giang cho phép, trên mặt quản lý ký túc xá nở nụ cười vui vẻ, rõ ràng mặt mũi toàn là máu nhưng lại bật cười ha hả chẳng khác nào người điên.
Ngoài hiện thực, có lẽ quản lý ký túc xá cũng đã gặp phải loại sự tình này, bà biết rõ bí mật của Mã Mãn Giang nên phải giả ngây giả dại mới trốn thoát được một kiếp.
Cửa phòng ngủ 204 bị đóng kín lại. Lúc này quản lý ký túc xá mới ngừng cười, không thèm lau đi vết máu trên mặt mà cứ thế đi về phía Hàn Phi đang ẩn nấp.
Khi đi ngang phòng ngủ 201, quản lý ký túc xá gật gù đắc ý, dùng giọng điệu vô cùng quái dị mà nói nhỏ: “Người ngươi muốn tìm ở trong phòng ngủ, nhưng không phải trong ngăn tủ, mà là trong bụng.”
Gần như khi quản lý nói ra câu này, cửa phòng 204 vốn đã đóng kín lại đột ngột bật mở, Mã Mãn Giang cao ba mét mang theo ác ý nồng đậm vọt ra khỏi phòng! Trên tim hắn lúc này là gương mặt tàn nhẫn độc ác, ba cái miệng trên mặt cùng lúc mở ra: “Ngươi còn định gạt ta lần nữa?”
Mã Mãn Giang bị bươm bướm màu xanh điều khiển, nó khó đối phó hơn Mã Mãn Giang thật rất nhiều!
Có ký ức của bươm bướm màu xanh, Mã Mãn Giang biết quản lý ký túc xá không điên, thế nên hắn cũng giả bộ không biết mà thả bà ta đi, kết quả bà ta lại bị lừa thật.
Bà ta muốn giả điên để nhắc nhở Hàn Phi, nhưng lại vô tình làm bại lộ vị trí của hắn.