Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 245: Đi tìm Kim Sinh

Chương 245: Đi tìm Kim Sinh
“Ngoài hiện thực Sơ Hạ bị Mã Mãn Giang hãm hại, cho nên cách tốt nhất để trừng phạt Mã Mãn Giang chính là Sơ Hạ có thể đứng ra tố cáo tên cầm thú kia! Vì vậy trong ký ức của Kim Sinh, trên người Sơ Hạ mới cất giấu một vũ khí có thể dùng để giết chết Mã Mãn Giang!”
“Nhưng vũ khí này chôn ở tận đáy lòng Sơ Hạ, muốn rút nó ra để giết Mã Mãn Giang tất nhiên sẽ khiến Sơ Hạ bị thương nặng hơn.”
Cô gái bị tổn thương muốn trừng phạt hung thủ thì phải xé rách vết sẹo trong tim nàng, chỉ có như vậy mới lấy được cây kéo kia ra. Trong thực tế, Sơ Hạ đã không làm như vậy, cho nên Mã Mãn Giang mới có cơ hội tổn thương nhiều người hơn. Nhưng điều này không thể trách Sơ Hạ được.
Mã Mãn Giang và Bươm Bướm có liên quan đến nhau, hắn có vô số phương pháp để chơi chết những đứa trẻ này, thực lực của đôi bên hoàn toàn không cân xứng.
Những việc chưa thể làm được ngoài hiện thực, Hàn Phi quyết định sẽ làm bù lại trong thế giới ký ức này. Hắn muốn giết chết Mã Mãn Giang tại đây, hết lần này tới lần khác giết chết gã!
“Con bươm bướm màu xanh lam kia theo ta tiến vào ký ức của Kim Sinh, nếu giết nó có thể tạo ra ảnh hưởng xấu đối với Bươm Bướm thì quá tốt rồi.”
Sau khi biết trong trường học có vũ khí tổn thương được Mã Mãn Giang, Hàn Phi không còn hoảng loạn như lúc trước. Hắn không nóng nảy vội vã như Trương Quan Hành mà chậm rãi tiếp cận Sơ Hạ từng chút một.
Cô bé này giấu vết thương sâu nhất ở trong tim, muốn lấy cây kéo ra thì đầu tiên phải khiến nàng cam tâm tình nguyện mở lòng, kể ra nỗi đau đớn khổ sở của mình.
Nhưng có một số việc không thể vội vàng, bản thân Hàn Phi cũng không phải bác sĩ tâm lý, chỉ là một diễn viên hài bệnh lâu thành bác sĩ mà thôi. Trước khi mở miệng nói ra câu nào hắn đều phải cân nhắc thật lâu, lỡ như nói sai cái gì có thể sẽ khiến nội tâm Sơ Hạ càng thêm phong bế.
“Sân trường không an toàn, chúng ta đổi một chỗ khác trò chuyện đi.”
Sương mù bao phủ xung quanh, tầm nhìn cực thấp, bây giờ Mã Mãn Giang cũng đã thông minh hơn, không phát ra bất kỳ âm thanh nào khiến cả ngôi trường đều chìm trong tĩnh mịch.
Khi không biết kẻ địch đang ở đâu, bản thân đứng ở giữa bãi đất trống là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Được Hàn Phi cổ vũ, cuối cùng Sơ Hạ cũng ngừng khóc thút thít, nàng cầm cặp sách đứng lên.
Ngoài hiện thực, Sơ Hạ không đứng ra vạch tội Mã Mãn Giang. Hàn Phi không biết Mã Mãn Giang đã dùng phương pháp gì, nhưng để chắc chắn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất hắn không nên để Sơ Hạ và Mã Mãn Giang gặp mặt.
“Trước khi Mã Mãn Giang phát hiện ra Sơ Hạ, ta phải lấy được cây kéo dưới đáy lòng Sơ Hạ ra đã.”
Dừng lại trên sân trường một lúc, Hàn Phi phát hiện sương mù xám càng lúc càng nồng đậm. Trong không khí bắt đầu xuất hiện mùi thối nhàn nhạt như thể có thứ gì đó đang bắt đầu mục nát.”
Hàn Phi ra hiệu cho Trương Quan Hành im lặng rồi mang theo hắn và Sơ Hạ đi men theo bờ tường tiến về phía cổng sau trường tư thục Ích Dân.
Cổng sau đã bị khoá, bức tường rào cao vời vợi, trên cánh cửa rỉ sét có một tấm biển báo nhỏ cấm học sinh leo rào.
“Lão Lý đâu rồi?” Bây giờ chỉ còn lão Lý là Hàn Phi chưa gặp mặt. “Ông ta chạy đi đâu rồi nhỉ?”
Khi Hàn Phi còn đang tìm kiếm tung tích của lão Lý, trong làn sương mù xám xịt bỗng truyền tới tiếng bước chân. Hàn Phi nấp ở cổng sau có thể nhìn thấy ba bóng người, hình như là học sinh trong trường.
“Giờ này học sinh nên ở trong toà lầu phòng học mới đúng, vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ Mã Mãn Giang đang điều khiển các học sinh khác đi tìm ta?”
Mã Mãn Giang có rất nhiều gương mặt, các học sinh và giáo viên trong trường đều tin tưởng hắn. Đổi lại là Hàn Phi, nếu Hàn Phi cũng có ưu thế này thì đương nhiên sẽ lợi dụng nó thật tốt.
“Trường học bây giờ có đầy tai mắt của Mã Mãn Giang, việc ta bị phát hiện chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Trò chơi trốn tìm bình thường đều là một con quỷ đi bắt thật nhiều người khác, nhưng Hàn Phi phát hiện từ sau khi mình tiến vào thế giới tầng sâu, mỗi lần chơi trốn tìm đều là thật nhiều quỷ đi bắt một mình hắn.
“Sớm muộn gì cũng bị phát hiện, ít nhất trước khi bị lộ tung tích, ta phải cố hết sức thử xem có giết được Mã Mãn Giang hay không.”
Hàn Phi quay đầu nhìn về phía Sơ Hạ, hắn nhớ rõ nhưng lời mình đã nói với nàng, bây giờ hắn đã biết những câu nói nào sẽ làm giảm lòng cảnh giác của Sơ Hạ xuống.
Lúc này đã có hơn phân nửa học sinh trong toà lầu phòng học túa đi tìm Hàn Phi. Khắp nơi đều là lệ quỷ ngũ quan vặn vẹo, dần dần dệt thành một tấm lưới lớn.
Trước khi tấm lưới kịp thít chặt lại, Hàn Phi dẫn Sơ Hạ và Trương Quan Hành chạy tới mặt sau toà lầu ký túc xá.
“Ta đi qua đó xem một chút.”
Hàn Phi lấy sợi dây chuyền toả ra hương thơm ngọt ngào mà Mã Mãn Giang tặng cho cô giáo chủ nhiệm ra rồi đeo vào cổ Trương Quan Hành. Trương Quan Hành khịt khịt mũi, vừa ngửi thấy cái mùi thơm ngọt kia nó liền làm ra tư thế muốn ói.
“Nếu Mã Mãn Giang tới, ngươi phải mang theo sợi dây chuyền này chạy thật nhanh, chỉ có như vậy mới bảo vệ được Sơ Hạ, có hiểu không?” Hàn Phi nhìn thẳng vào mắt Trương Quan Hành dặn dò, đợi sau khi nó kêu ẳng ẳng mấy tiếng mới yên tâm rời đi.
Ngoài cửa ra vào ký túc xá không khoá, quản lý ký túc xá cũng không có ở trong phòng. Ngoài mặt thì đây đúng là cơ hội hiếm có, nhưng Hàn Phi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, toà lầu ký túc xá quá yên tĩnh rồi!
“Những toà kiến trúc khác đều có bóng dáng học sinh, nhưng nơi này…” Hàn Phi không đến gần, ánh mắt hắn liếc qua tấm gương trong phòng dì quản lý, trong gương rọi ra bóng một con quỷ. Nó đang trốn ở phía sau cửa, trên cổ mọc ra bốn cái đầu dị dạng.
“Là con trai của Mã Mãn Giang!”
Hàn Phi quả quyết lùi về sau. Mã Mãn Giang không ở nơi này nhưng lại để con trai mình canh chừng ở cửa ra vào.
“Hắn đã dự liệu được ta sẽ đến ký túc xá. Hắn biết rõ Kim Sinh có khả năng trốn ở chỗ này.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất