Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 258: Ta muốn về nhà

Chương 258: Ta muốn về nhà
Hoạ vô đơn chí, Hoàng Doanh gần như sắp đụng phải Mã Mãn Giang. Đời này hắn cũng không thể quên được gương mặt dữ tợn đáng sợ kia, hắn muốn động đậy nhưng hai chân lại không nghe lời mình.
Trong mắt Mã Mãn Giang mang theo ác ý, trong miệng còn lưu lại trái tim màu đen của con trai, gương mặt đẫm máu há to miệng muốn nuốt chửng tàn hồn của Hoàng Doanh. Mùi xác thối và máu tươi bốc ra, Hoàng Doanh chỉ biết trơ mắt nhìn cái miệng đó vọt tới trước mặt.
“Chạm đến bí mật sâu trong linh hồn!”
Một nắm đấm mạnh mẽ đập thẳng vào gương mặt vặn vẹo của Mã Mãn Giang, nắm đấm tràn ngập lửa giận như muốn nện xuyên qua gương mặt hắn.
“Tránh ra phía sau!” Hàn Phi đẩy Hoàng Doanh ra, trong mắt hắn tràn đầy tia máu, trên lưng mơ hồ hiện ra một cái đầu quỷ dữ tợn.
Quỷ văn đã phát động, Hàn Phi không chút do dự lao về phía tàn hồn Mã Mãn Giang.
Bị Mã Mãn Giang bức tử mấy chục lần, Hàn Phi đã từng tuyệt vọng chừng nào thì bây giờ trong lòng hắn lại thù hận Mã Mãn Giang tới chừng đó.
Hàn Phi tóm lấy cánh tay trái của tàn hồn Mã Mãn Giang, càng lúc càng có nhiều oán niệm vây lại, tất cả những người từng bị Mã Mãn Giang thương tổn giờ đây đều đứng ở trước mặt hắn.
Sơ Hạ, Trương Quan Hành, cô giáo chủ nhiệm, quản lý ký túc xá giả ngây giả dại, và vô số những oán niệm khác là học sinh trong trường.
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong không trung, oán niệm rút ra từng cây gai từng lưỡi dao trong lòng mình để đâm vào người Mã Mãn Giang. Trong trường học u ám, bách quỷ cuồng hoan, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt.
Hàn Phi nhìn chằm chằm vào Mã Mãn Giang để phòng ngừa hắn hồn phi phách tán. Thậm chí lúc Mã Mãn Giang sắp không chịu nổi nữa, Hàn Phi lại bảo thú cưng của Từ Cầm truyền cho hắn chút âm khí.
Biết rõ những chuyện Mã Mãn Giang từng làm, Hàn Phi không có một chút xíu lòng cảm thông nào. Chỉ là tình cảnh này lại hù doạ Hoàng Doanh suýt chết.
Khi đám oán niệm tản ra, Mã Mãn Giang chỉ còn lại một cái đầu, lúc này trông nó giống như Kim Sinh trong nhiệm vụ người quản lý.
“Ta nhớ ngươi từng nói sẽ không để ta chết dễ dàng. Bây giờ ta trả câu này lại cho ngươi.”
Hàn Phi tóm lấy cái đầu Mã Mãn Giang đi lên phòng y tế trên tầng hai, hắn biết Kim Sinh đang trong tình trạng mất khống chế nhưng vẫn không kịp chờ đợi, muốn để Kim Sinh được nhìn thấy cảnh này.
Hàn Phi mở cửa tủ ra, Kim Sinh không có ở trong ngăn tủ nhưng trên vách tủ lại viết đầy các con chữ và ký hiệu dữ tợn, dường như đang ghi chép lại từng câu chuyện tuyệt vọng mà hắn đã viết trong vở bài tập.
“Kim Sinh, ta đưa Mã Mãn Giang đến cho ngươi.”
Mã Mãn Giang cố gắng giãy giụa muốn thoát ra, hắn hiểu rõ một khi rơi vào tay Kim Sinh sẽ gặp phải kết cục gì.
Sau khi Hàn Phi nói ra câu kia, từ các con chữ và ký hiệu trong ngăn tủ bỗng chảy ra dòng máu đỏ thẫm, ngay sau đó một lực hút kinh khủng hút đầu của Mã Mãn Giang vào trong ngăn tủ.
Từng con chữ mà Kim Sinh viết quấn quanh đầu Mã Mãn Giang rồi khắc ấn lên mặt hắn, các ký hiệu chui thẳng vào não hắn.
Mã Mãn Giang càng kêu thảm thiết hơn bao giờ hết, hắn muốn chạy ra ngoài nhưng cho dù hắn cầu xin tha thứ cỡ nào thì cũng không thể thay đổi được gì.
Ngăn tủ phòng y tế chậm rãi đóng lại, cùng lúc đó trong đầu Hàn Phi vang lên tiếng thông báo của Hệ thống:
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Độ thân mật với Kim Sinh +20.]
“Ầm!”
Cửa tủ đóng chặt lại, tiếng kêu thảm của Mã Mãn Giang cũng hoàn toàn biến mất.
Kỳ thật Hàn Phi còn muốn hỏi thăm Mã Mãn Giang một số chuyện, nhưng không sao, Kim Sinh sẽ không để Mã Mãn Giang hồn phi phách tán đơn giản như thế, sau này hắn còn nhiều cơ hội để thẩm vấn.
Đối phó với loại tội phạm âm hiểm giảo hoạt như Mã Mãn Giang, chỉ có khiến hắn cảm thấy đau đớn thật sự thì mới moi ra được lời nói thật từ miệng hắn.
Hàn Phi vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng chợt nhớ ra Hoàng ca còn ở dưới lầu.
“Sao ta lại quên mất công thần lớn nhất trong vụ này chứ! Đây không phải là cách tiếp đón khách nhân của thế giới tầng sâu.”
Hàn Phi vội vã phóng xuống lầu, vừa xuống tới tầng trệt hắn đã nhìn thấy một màn thật “ấm áp”.
Lão Lý mang theo một đám quỷ quái trên lưng, cùng Hoàng Doanh ngồi trên bậc cầu thang, lão vươn tay vỗ nhẹ lên vai Hoàng Doanh như để an ủi.
“Ở cái tuổi của ngươi, một khi muốn sụp đổ thì thường sẽ rất cẩn thận, không muốn để người nhà nhìn thấy mặt yếu ớt này của mình, vì thế sẽ trốn vào một nơi hẻo lánh không ai chú ý để sụp đổ tinh thần, sau đó mới từ từ lấy lại bình tĩnh rồi giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra. Thúc đều đã trải qua chuyện này nên hiểu chứ, ngươi không cần trốn tránh, cũng đừng cảm thấy ngại ngùng làm gì.”
Quỷ trên người lão Lý đã bò sang cổ Hoàng Doanh, từng gương mặt vặn vẹo và những đôi mắt đỏ ké đang hiếu kỳ chạm vào người Hoàng Doanh.
“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, ngươi cứ khóc lớn đi, chúng ta phải tìm cách phát tiết áp lực trong lòng ra ngoài.”
“Hoàng ca! Lão Lý!” Hàn Phi nhanh chân chạy tới, hắn rất lễ phép đỡ Hoàng Doanh dậy, vỗ vào cánh tay Hoàng Doanh: “Hoàng ca, ngươi tỉnh táo lại!”
Hoàng Doanh khoát tay, gần như nói không nên lời. Giọng nói của hắn mang theo tiếng khóc nức nở: “Thoát, thoát, thoát khỏi trò chơi không được… ta đang ở đâu vậy…”
“Hoàng ca, lần này cảm ơn ngươi rất nhiều, mọi nghi hoặc của ngươi ta đều có thể giải đáp hết.”
“Ta không có nghi hoặc gì hết á, ta muốn về nhà.” Hoàng Doanh ôm lấy cánh tay Hàn Phi, ngay cả đứng cũng không vững vàng. Khi trông thấy lão Lý lại muốn tiến lại gần, hắn trào nước mắt nói: “Ta muốn về nhà, xin ngươi đó, là huynh đệ tốt thì cho ta về nhà đi.”
Thấy Hoàng Doanh khóc nấc lên, lão Lý lấy trong túi áo ra một cái khăn tay dính đầy tóc và vết máu. Hắn thật sự rất tốt bụng, nhưng Hoàng Doanh không chịu nổi nữa rồi.
“Được rồi, vậy sau khi offline ta sẽ đi tìm ngươi, sau đó sẽ nói rõ ràng cho ngươi biết mọi chuyện.” Hàn Phi đỡ Hoàng Doanh đi về phía phòng vệ sinh ở cuối hành lang.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất