Chương 305: Lựa chọn của đồ tể
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, Hàn Phi vươn tay định chạm vào con dao phay lần nữa. Thấy Hàn Phi liên tục tìm đường chết, cự mãng lặng lẽ bò ra xa, dùng cái đuôi che mắt lại.
Khi đầu ngón tay hắn chạm vào con dao phay lần thứ hai, khí tức âm hàn truyền tới đại não, Hàn Phi khẽ rùng mình một cái.
“Sáu tàn hồn kia không chạy ra nữa!”
Khởi đầu tốt đẹp khiến lá gan Hàn Phi phình to, hắn chậm rãi gỡ các ngón tay đang bấu lấy con dao ra, sau đó cầm chặt lấy con dao!
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Ngươi đã thu hoạch được một con dao bị nguyền rủa trong Súc Sinh Ngõ Hẻm, xin hỏi có chính thức mở ra nhiệm vụ để thu hoạch nghề nghiệp ẩn “đồ tể lúc nửa đêm” hay không?]
“Có.” Hàn Phi không cần suy nghĩ đã đáp lời, một trong những lý do hắn đi vào Súc Sinh Ngõ Hẻm chính là để thu hoạch nghề nghiệp ẩn này.
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Mỗi một lựa chọn sắp tới của ngươi đều có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng! Mời lựa chọn nhiệm vụ thứ nhất.]
[Lựa chọn một: dùng con dao trong tay ngươi để sát sinh. Tuỳ tiện giết chết bất cứ thứ gì đều được: người, quỷ hoặc là súc sinh.]
[Lựa chọn hai: dùng con dao trong tay ngươi để cứu mạng. Có thể cứu mạng người, quỷ hoặc là súc sinh.]
Bày ở trước mặt Hàn Phi lúc này là hai lựa chọn hoàn toàn trái ngược nhau: giết chóc và cứu mạng.
“Nếu ta lựa chọn cứu mạng thì tiêu chuẩn là gì? Ta có thể đả thương thú cưng của Từ Cầm rồi lại chữa trị cho nó không?” Không hoàn thành nhiệm vụ thì Hàn Phi không cách nào rời khỏi trò chơi, hắn sẽ bị vây vĩnh viễn ở nơi này.
“Được rồi, thú cưng của Từ Cầm hình như không phải người hay quỷ hay súc sinh. Dù là Hệ thống cũng không biết phải gọi nó là gì. Hơn nữa vừa rồi nó đã cứu ta, ta quả thật không ra tay với nó được.”
Suy tư xong, Hàn Phi lựa chọn nhiệm vụ sát sinh, giết chết một thứ gì đó. So với cứu mạng thì giết chóc dễ hơn rất nhiều.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Hàn Phi thử thu con dao vào thanh vật phẩm. Nhưng suy nghĩ vừa mới hiện lên thì bàn tay đã truyền tới cảm giác đau nhói, sáu tàn hồn đã mất đi lý trí kia không hoàn toàn tán thành Hàn Phi.
“Muốn có một con dao thuộc về mình thật là khó.”
Tìm một con dao trong thế giới tầng sâu thì rất dễ, nhưng muốn tìm một con dao có thể thương tổn được lệ quỷ thì vô cùng khó khăn.
Hàn Phi cất kỹ con dao bên người, dự định ngồi trong nhà đủ ba giờ mới ra ngoài.
Nhưng trời không chiều lòng người, chỉ mới mười mấy phút sau ngoài cửa nhà lại truyền ra tiếng bước chân. Quái vật mặt heo hẳn đã ngửi được mùi vị gì đó, vẫn luôn đi qua đi lại ở con hẻm này.
“Thật khó chơi.”
Tần suất tiếng bước chân càng lúc càng nhiều, đối phương hình như đã thu nhỏ phạm vi dò xét, cự mãng bên cạnh Hàn Phi bắt đầu cảm thấy bất an.
“Không thể ở lại nơi này nữa, con quái vật kia đã sắp phát hiện được ta.”
Thân thể khôi phục được một chút khí lực, Hàn Phi nín thở chờ tiếng bước chân kia đi ngang qua cửa nhà.
Chờ tiếng bước chân đi xa, hắn và cự mãng màu đen quả quyết rời khỏi căn nhà, đi về hướng ngược lại với tiếng bước chân.
Có kinh nghiệm trước đó, lần này Hàn Phi không chạy vội nữa mà thả chậm bước chân, không để mình phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Khi hắn chạy đến ngả rẽ, tiếng bước chân nặng nề kia lại vang lên lần nữa.
Nữ nhân đeo sợi dây xỏ răng người quanh hông xuất hiện, ả đã bồi hồi ở chỗ này thật lâu, lần này ả đã xác định được cái gì, lập tức chạy tới cửa nhà mà Hàn Phi vừa rời đi.
“Bành!”
Con dao trên tay chém vào cánh cửa, mặt heo lộ ra nụ cười tàn nhẫn, đôi mắt tràn đầy hưng phấn.
Ả càng lúc càng chắc chắn trong nhà có người ẩn nấp, nước miếng trào ra khỏi khoé miệng, mạch máu trên cánh tay nổi lên, ả điên cuồng nện dao vào cửa.
Cánh cửa gỗ bị chém nát, ả gào thét xông vào căn nhà cũ kỹ.
Hàn Phi đứng ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng. Trong Súc Sinh Ngõ Hẻm đúng là chẳng có nơi nào an toàn.
Hàn Phi lập tức rời khỏi nơi đó, đầu không ngoảnh lại. Nhưng đúng lúc này trong đầu hắn vang lên thanh âm:
[Đánh giá thứ nhất: cẩn thận, quyết đoán, ngươi có trực giác kinh người và phán đoán chuẩn xác, đồng thời cũng rất may mắn. Ngươi thích hợp làm rất nhiều công việc, trong đó có đồ tể.]
“Sau khi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, mỗi lựa chọn đều sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Nhưng bây giờ xem ra Hệ thống không chỉ đánh giá ta chọn nhiệm vụ gì mà còn đánh giá cách xử lý của ta khi gặp vấn đề.”
Vừa thoát khỏi nguy cơ, Hàn Phi không dám khinh thường. Hắn cố gắng ghi nhớ từng con hẻm và các ngả rẽ phức tạp.
Hàn Phi muốn làm điều mà từ xưa tới nay chưa từng có ai làm được. Hắn muốn lợi dụng trí nhớ siêu cường của mình để vẽ lại địa đồ trong Súc Sinh Ngõ Hẻm.
Chỉ có biết rõ mọi con đường ở nơi này mới có thể tìm được lối ra.
Tránh né quái vật mặt heo, Hàn Phi thử mở từng cánh cửa trong con hẻm, sau đó dùng hình nhân giấy để đi về hướng Từ Cầm.
Đi qua một ngã ba, nhờ cự mãng dò đường nên Hàn Phi tránh được hai tên quái vật mặt heo, khi hắn đi tới một ngã ba lần thứ tư, trong con hẻm nhỏ tĩnh mịch đột nhiên truyền ra tiếng mèo kêu.
Thanh âm kia rất nhỏ nhưng Hàn Phi có thể nghe được rõ ràng.
Hắn quay đầu nhìn về phía đống rác trong một góc hẻo lánh. Có một con mèo đen nấp bên dưới cỗ thi thể, chân nó bị một sợi dây kẽm rỉ sét đâm xuyên. Nó càng giãy giụa, dây kẽm càng siết chặt.
“Đây là cái bẫy? Hay là có người cố ý tra tấn nó để tìm niềm vui?”
Tiếng mèo kêu có lẽ sẽ dẫn thứ gì đó tới, nơi này không nên dừng chân quá lâu, nhưng Hàn Phi lại nghĩ tới một chuyện khác.
Vừa rồi hắn nhận nhiệm vụ sát sinh, chỉ cần hắn dùng con dao phay kia để giết chết con mèo thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
“Hoàn thành nhiệm vụ có lẽ không phải là việc quan trọng nhất, mà vấn đề là ta lựa chọn hành động như thế nào.”
Hàn Phi không hề do dự ra hiệu cho cự mãng đến gần, sau khi xác định trong đống rác không có thứ gì khác ẩn nấp, Hàn Phi mới lấy con dao phay ra chém vào sợi dây kẽm.