Chương 306: Bước đi đầu tiên của đồ tể
Khi hắn gỡ sợi dây kẽm ra khỏi chân mèo, con mèo kia sợ hãi kêu “meo” một tiếng rồi chạy đi.
“Nếu đây là cạm bẫy của ai đó giăng sẵn, vậy khi tiếng mèo ngừng kêu thì kẻ đó chắc chắn sẽ đến đây xem xét. Ta phải rời đi thật nhanh mới được.”
Hàn Phi cất kỹ con dao, hắn còn chưa đi được mấy bước thì Hệ thống lại thông báo:
[Đánh giá thứ hai: ngươi lựa chọn giết chóc nhưng lại cứu một con mèo. Có lẽ trong lòng ngươi cũng hiểu được, một người tàn nhẫn với động vật thì cũng sẽ trở nên tàn nhẫn với con người.]
Đồ tể lúc nửa đêm là nghề nghiệp rất hiếm thấy trong trò chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh, rất khó có được nghề nghiệp này, muốn thu hoạch được thì phải trải qua rất nhiều khảo nghiệm. Nhưng điều này cũng chứng minh được giá trị của nó.
Độ khó càng cao thì nghề nghiệp càng mạnh. Muốn trở thành đồ tể lúc nửa đêm thì phải hoàn thành nhiệm vụ ẩn cực kỳ khó khăn trong địa đồ ẩn, nếu đây là thế giới tầng ngoài thì gần như không ai có thể làm được.
“Đánh giá của Hệ thống rốt cuộc có tác dụng gì? Ta cảm giác như thể nó đang chấm điểm ta, xem tính cách của ta có phù hợp với nghề nghiệp này hay không.”
Thả mèo đen xong, Hàn Phi không dám dừng lại ở chỗ này. Hắn nhớ kỹ vị trí của ngã ba rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Hệ thống thông báo nhiệm vụ nhìn thì đơn giản nhưng ta cảm thấy dù hoàn thành nhiệm vụ cũng chưa chắc có thể thu hoạch được nghề nghiệp này. Thứ Hệ thống vừa âm hiểm vừa thích đùa giỡn với nhân tính!”
Nếu không biết bối cảnh của Súc Sinh Ngõ Hẻm, Hàn Phi sẽ lựa chọn tự do theo sở thích của mình. Nhưng ngoài hiện thực hắn biết rõ chuyện về Nhện, vì đóng vai Nhện mà hắn còn chạy tới Gia Chúc Viện – toà nhà bên cạnh xưởng chế biến thịt, đồng thời là nơi Nhện sống – để thể nghiệm cuộc sống của Nhện.
Càng tìm hiểu về Nhện, khi phải đưa ra sự lựa chọn Hàn Phi càng nghĩ tới một điều. Nếu Nhện ở trong tình cảnh này thì hắn sẽ làm thế nào?
Không bị tám nhân cách khác quấy nhiễu, Hàn Phi có thể đứng ở nhân cách chính của Nhện để cân nhắc vấn dề.
“Súc Sinh Ngõ Hẻm là thế giới trong mắt Nhện. Trong thế giới của hắn, có lẽ làm theo suy nghĩ của hắn mới là phương pháp tối ưu nhất…”
Vừa đi vừa suy nghĩ, Hàn Phi chưa đi được bao xa đã thấy cự mãng quấn lấy mình rồi lùi về sau như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp.
“Ta không nghe thấy tiếng bước chân mà?”
Nhưng vì lòng tín nhiệm đối với cự mãng, Hàn Phi quả quyết lùi ra phía sau.
Đợi nửa ngày không thấy có gì dị thường, Hàn Phi và cự mãng mới đi vào con hẻm trước mặt.
Mùi máu tươi trong không khí rất nồng đậm, dưới đất là các vũng bùn sền sệt làm từ máu và chất bẩn, khi bước lên sẽ tạo thành tiếng loạt soạt.
“Dưới đất và trên vách tường đều là vết máu chưa khô, cách đây không lâu trong con hẻm nhỏ này vừa xảy ra một trận chém giết thảm liệt.”
Hàn Phi vốn định rời xa nơi thị phi, chuyển sang một con hẻm khác. Nhưng hình nhân giấy trong tay hắn lại có phản ứng, dường như vị trí của Từ Cầm đang ở ngay phía trước.
“Những vết máu này có liên quan đến Từ Cầm?”
Đầu óc vừa mới nghĩ tới khả năng này, bước chân của Hàn Phi đã tự giác tiến lên. Trong con hẻm đầy nguy hiểm này, cái tên Từ Cầm không hiểu sao lại mang tới cho Hàn Phi và cự mãng cảm giác an toàn.
Vì không muốn tạo thành tiếng động nên Hàn Phi đi rất chậm.
Mùi máu tươi và mùi hôi thối càng lúc càng ngạt thở, Hàn Phi vừa rẽ qua góc ngoặt đã nheo mắt lại.
Trước mắt hắn là một quái vật mặt heo đang nằm trên đống rác rưởi, giữa bụng nó bị xé rách thành một cái lỗ lớn, lồng ngực còn đang phồng lên xẹp xuống. Dưới tấm mặt nạ bị hư hỏng nghiêm trọng phát ra tiếng kêu như trẻ con khóc.
Tiếng khóc rất yếu ớt, con quái vật mặt heo này đã sắp không trụ được.
“Ai đã biến nó thành thế này?” Khi nhìn thấy con quái vật sống dở chết dở, con ngươi Hàn Phi co rụt lại, cơ bắp dưới chân căng lên, hắn lấy con dao phay ra cầm trên tay.
Nhiệm vụ sát sinh có thể hoàn thành rồi, trước mắt Hàn Phi lúc này chính là cơ hội vô cùng hoàn mỹ.
Quái vật đang vô cùng suy yếu, nó bị thương nặng như vậy nên không thể cử động nổi, đây đúng là cơ hội trời cho.
“Vết thương giữa bụng là do bị xé rách, Từ Cầm sử dụng vũ khí là dao ăn, nói cách khác người đả thương nó không phải Từ Cầm mà là thứ khác.”
Hàn Phi chậm rãi đến gần quái vật, con dao trong tay khẽ run rẩy. Một nhà sáu người đều muốn báo thù, hận ý của bọn hắn gần như ngưng tụ lại thành thực chất khiến lưỡi dao trở nên sắc bén.
“Trong con hẻm này đều là máu tươi và thịt vụn, có thể nhìn ra nó bị thứ gì đó truy sát đến chỗ này. Đối phương đang hưởng thụ việc ngược đãi nó, việc chém giết mang đến khoái cảm, một gia hoả thích tra tấn con mồi sao có thể có lòng tốt thả con mồi rời đi?”
Hàn Phi còn chưa đi tới gần đã thấy cánh cửa bên cạnh quái vật đột nhiên bật mở.
Một con quái vật mặt heo cao gần ba mét với một bên mắt bị mù xuất hiện.
Nửa bên dưới của chiếc mặt nạ đã bị hư hỏng, để lộ gương mặt heo xấu xí. Tay phải gã cầm một con dao chặt xương rất lớn, tay trái gã cầm một cái đầu người dùng dây gai quấn chặt.
“Là gã?!”
Trong nháy mắt Hàn Phi căng cứng cả người, vết thương trên vai và cánh tay trái của hắn đều là do quái vật mặt heo này ban tặng!
Hàn Phi đã dùng hết toàn lực mới có thể nhân lúc đối phương chủ quan mà đâm mù một mắt gã.
“Hình như nó lại mạnh lên rồi?” Trong mắt Hàn Phi toát ra ánh sáng nguy hiểm, “Chỉ cần giết được con quái vật mặt heo đang thoi thóp thì ta sẽ hoàn thành một nhiệm vụ. Đáng tiếc muốn rời khỏi trò chơi còn một điều kiện nữa là phải ở đây đủ ba giờ đồng hồ, mà bây giờ vẫn chưa đến lúc.”
Vừa nhìn thấy kẻ thù, Hàn Phi đã nghĩ ra kế hoạch đoạt thức ăn trong miệng cọp. Hắn muốn dùng con dao của mình để giết quái vật mặt heo đang thoi thóp, sau đó rời khỏi trò chơi ngay lập tức. Nếu không phải vì chưa đủ giờ thì hắn đã vọt tới từ lâu.