Chương 307: Mặt nạ heo
“Không thể rời khỏi trò chơi, cho dù ta giết được quái vật đang thoi thóp kia cũng rất khó có thể trốn thoát khỏi tay gã.” Hàn Phi giống như một con rắn độc nấp trong bóng tối, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng quái vật. Hắn có thể cứu một con mèo, cũng có thể không từ thủ đoạn mà giết chết con quái vật đã mất đi nhân tính.
“Ta cần một cơ hội.”
Quái vật mặt heo cầm theo cái đầu người đi ra khỏi căn nhà cũ, gã nhìn xung quanh một vòng rồi hung hăng giẫm lên người tên quái vật đang bị thương một cước, dường như hy vọng tiếng kêu rên sẽ thu hút được nhiều thứ khác tới.
Liên tục giẫm mấy cước, máu tươi chảy tràn ra đống rác bên dưới.
Rõ ràng là gương mặt heo nhưng máu thịt vẫn giống con người, như thể đang nói cho Hàn Phi biết trước đây bọn chúng cũng từng là con người.
Vết thương bị rách ra thêm, quái vật heo nằm trên đống rác từ từ ngừng giãy giụa, con ngươi trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, các ngón tay đang nắm chặt cũng từ từ lỏng ra.
Quái vật mặt heo thả đầu người xuống đất, trông gã có vẻ không hài lòng, gã há mồm gào thét mấy tiếng, sau đó vung con dao chặt xương lên.
Gã muốn dùng con dao trong tay mình chặt đầu đồng loại, sau đó cầm tù linh hồn vặn vẹo xấu xí của đối phương trong con dao.
“Quái vật mặt heo sẽ chém giết lẫn nhau? Hay là vì mặt nạ của gã quái vật kia đã bị hỏng nên mới công kích tất cả những sinh vật mà gã nhìn thấy?”
Hàn Phi yên tĩnh nhìn tất cả, ánh mắt lạnh giá không pha tạp bất kỳ tâm tình gì khác. Sát khí nồng đậm cũng bị hắn dùng diễn xuất cấp đại sư để ẩn giấu đi.
Con dao chặt xương vung lên, quái vật mặt heo phát ra tiếng cười khiếp người, khi gã hung hăng bổ dao xuống cổ đối phương, tên quái vật nằm trong vũng máu vốn đã từ bỏ giãy giụa lại đột nhiên nghiêng người sang một bên!
Con dao chặt xương nặng nề chém vào bả vai quái vật, khi con dao đang bị mắc kẹt trong xương cốt, quái vật với con ngươi đã ảm đạm đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai!
Thân thể nó bắn lên như một con cá trơn tuột, nó cho tay vào phần bụng thủng một lỗ và lấy ra một con dao ngắn được che giấu kín kẽ từ trước. Năm ngón tay nắm chặt con dao ngắn rồi dồn hết lực lượng đâm vào ngực gã quái vật trước mặt.
Quá đột nhiên, không ai ngờ được quái vật sắp chết còn có thể phản kháng.
Gã quái vật có mặt nạ không trọn vẹn quyết định buông lỏng con dao chặt xương trong tay ra, nhưng gã vẫn chậm một bước. Con dao ngắn đã ghim thẳng vào lồng ngực gã, từ ngực rạch xuống bụng tạo thành một vết thương rất dài.
Quái vật nằm dưới đất quá mức suy yếu, nếu không nhát dao vừa rồi đã có thể đâm vào trái tim gã quái vật kia.
Gã quái vật không ngờ mình sẽ bị tập kích, gã nổi điên lên tóm lấy tên đồng loại ném vào vách tường.
Hai tên “súc sinh” có hình thể to lớn bắt đầu chém giết lẫn nhau, cả con hẻm đều chấn động không ngừng.
Quái vật có bụng thủng một lỗ điên cuồng gào thét. Nó biết mình không cách nào sống sót được nên muốn dùng toàn lực tạo ra tiếng vang, hấp dẫn nhiều kẻ nguy hiểm hơn tới gần. Nó muốn kẻ giết chết mình cũng phải vào địa ngục.
Cơn vùng vẫy qua đi, quái vật kia rốt cuộc cũng bị con dao chặt xương chém đầu, con dao ngắn của nó cũng bị dao chặt xương chém đứt.
Khi con dao ngắn sắp vỡ vụn, bốn đạo vong hồn từ trong con dao ngắn bị cưỡng ép hút vào bên trong dao chặt xương.
Dao chặt xương vốn trông khủng bố nay lại có thêm mấy vết máu toả ra khí tức âm lãnh nồng đậm, hận ý bám trên con dao cũng càng thêm mãnh liệt.
Gã quái vật đá bay đầu lâu của đồng loại, gã bịt lại vết thương trước ngực và phun ra một ngụm máu. Cảm thấy chưa hết giận, gã lại chém điên cuồng vào thân thể đối phương.
Phát tiết lửa giận xong không giúp vết thương của gã trở nên tốt hơn mà vết rách lại tiếp tục chảy máu, gã tựa người vào tường, cầm con dao chặt xương trong tay rời đi.
Vết máu từ lưỡi dao nhỏ xuống mặt đất, gã không hề ngờ được sau lưng có một ánh mắt âm lãnh đang nhìn mình chằm chằm.
“Ta đã tìm thấy con mồi thích hợp nhất.”
Hàn Phi yên lặng không một tiếng động rời khỏi chỗ ẩn nấp, hắn nhìn xuống cái đầu của quái vật mặt heo ngay dưới chân mình, vươn tay cầm lấy chiếc mặt nạ heo.
Trong quyển sách Súc Sinh Ngõ Hẻm, Nhện mô tả chiếc mặt nạ heo là một thứ rất đặc biệt, tất cả mọi người đeo nó lâu ngày đều sẽ từ từ biến thành súc sinh.
Dường như chỉ cần đeo mặt nạ lên, trừ cảm giác đói khát ra thì người đó sẽ không còn cảm thấy thống khổ nữa.
Ban đầu Hàn Phi cảm thấy đeo mặt nạ heo sẽ giúp cho người đó không bị quái vật tập kích, nhưng cảnh tượng vừa rồi khiến hắn hiểu được chuyện không có đơn giản như thế.
“Muốn trở thành đồ tể thì nhất định phải đeo mặt nạ sao?”
Mặt nạ của tên quái vật đã bị tổn hại nghiêm trọng, trên bề mặt có rất nhiều vết nứt nên không cách nào che khuất được gương mặt phía sau.
Cầm mặt nạ heo trên tay, trong lòng Hàn Phi bỗng dưng có một cảm giác thôi thúc hắn đeo mặt nạ lên, Hàn Phi cũng không hiểu vì sao mình lại sinh ra suy nghĩ này.
Dường như tấm mặt nạ có thể khơi gợi con dã thú sâu bên trong nội tâm Hàn Phi, dẫn dắt thú tính của hắn.
Trong đầu như có một thanh âm đang không ngừng thúc giục Hàn Phi, chỉ cần đeo mặt nạ lên thì hắn sẽ trở thành một thành viên thực thụ của Súc Sinh Ngõ Hẻm, không còn bị kẻ khác nhằm vào, những quái vật mặt heo khác cũng sẽ không xem hắn là mục tiêu hàng đầu nữa.
Mặt nạ này dường như là thứ dùng để phân biệt con mồi và thợ săn.
Hơi thở trở nên dồn dập, Hàn Phi cầm mặt nạ chậm rãi đưa lên mặt mình, cuối cùng dừng lại cách chóp mũi khoảng một centimet.
“Hình như ta có thể chống lại âm thanh dụ hoặc từ tấm mặt nạ.”
Sau khi diễn xuất tăng lên tới cấp đại sư, trong đầu Hàn Phi có thêm một cái nút bật. Một khi ấn vào hắn sẽ có thể lắng đọng lại tất cả ký ức và tình cảm xuống đáy lòng, trở thành một người hoàn toàn khác, ngăn chặn được dục vọng của bản thân.