Chương 325: Nhân cách số tám bị Từ Cầm giết
Kỳ thực trong quá trình ăn Hàn Phi cũng đã phát động nguyền rủa một lần, nội tạng giống như bị người ta đánh mạnh vào nhưng hắn không hề tỏ ra thống khổ, hắn không muốn Từ Cầm cảm thấy không thoải mái.
Ỷ vào bản thân có tính kháng nguyền rủa, lại thêm lực nguyền rủa tác động lên người không mãnh liệt, Hàn Phi đều gắng gượng kháng trụ.
Ăn xong cả nồi thịt lớn, vết thương trên người Hàn Phi không chỉ lành lặn lại hơn một nửa mà điểm kháng nguyền rủa từ máu thịt của hắn lại còn tăng lên một chút.
Nếu được rèn luyện trong thời gian dài, nói không chừng Hàn Phi sẽ có thể sáng tạo ra kỳ tích hoàn toàn miễn dịch với nguyền rủa từ máu thịt.
“Tỷ, đây là phòng của ngươi sao? Sao ngươi có được bất động sản trong Súc Sinh Ngõ Hẻm thế?” Hàn Phi cúi đầu nhìn bụng mình, rõ ràng hắn đã ăn nhiều thịt như vậy nhưng lại không có cảm giác đầy bụng khó tiêu.
“Trong ý thức của ta có rất nhiều loại nguyền rủa, trong đó có một nguyền rủa đến từ nơi này. Nữ đầu bếp kia khẩn cầu ta giết nàng, đưa nàng rời đi, nàng trở thành một bộ phận của ta.” Từ Cầm khác với các oán niệm thường thấy, nàng là tụ hợp thể của rất nhiều loại nguyền rủa, thực lực của nàng cũng không chỉ đến từ một oán niệm.
Ngay từ đầu Hàn Phi không hề nghĩ tới phương diện này, bây giờ nghe Từ Cầm nói vậy hắn mới nhớ tới nhân cách số tám của Nhện là một nữ đầu bếp, tính cách của nàng phức tạp gần bằng tác giả, trước khi giết người lần đầu tiên nàng vô cùng thiện lương, sau khi giết người thì tính cách nàng thay đổi rất lớn, từ đầu bếp biến thành đồ tể.
“Đây là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, lúc đó Lầu trưởng tiền nhiệm còn chưa mất tích. Hắn biết ta từng tiến vào Súc Sinh Ngõ Hẻm nên còn nhờ ta tìm kiếm một người.”
“Tìm kiếm ai?”
“Người đó tên là Nhện. Lầu trưởng tiền nhiệm chỉ biết cái tên này chứ không còn tin tức nào khác, cho tới bây giờ ta cũng chưa tìm được hắn.” Từ Cầm vừa dẹp nồi thịt vừa nói, “Sau khi giết chết nữ đầu bếp kia, ta thu được một phần lực lượng của nàng, cũng kế thừa gian phòng và mặt nạ thuộc về nàng.”
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt nạ, Từ Cầm lại nói ra một tin tức khác quan trọng hơn: “Phía sau mỗi một chiếc mặt nạ là một con số, ta còn chưa hiểu rõ hàm nghĩa của con số này, nhưng rất nhiều người trong toà nhà đều đang thu thập mặt nạ, hình như nếu sưu tập đủ mặt nạ sẽ có phát hiện gì đó.”
“Vậy mặt nạ của ngươi có số bao nhiêu?”
“Số tám.” Từ Cầm không hề giấu diếm mà đáp thẳng.
“Hẳn không phải là trùng hợp, con số phía sau mặt nạ chính là số hiệu nhân cách của Nhện.” Hàn Phi nhìn chằm chằm Từ Cầm nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác.
Từ Cầm giết chết nhân cách số tám, chuyển hoá nàng ta thành nguyền rủa. Nếu tác giả muốn thu hoạch được sự cứu rỗi, vậy có phải hắn cần giết chết Từ Cầm không?
“Có lẽ ta nên suy nghĩ theo một hướng khác. Ngoài hiện thực Nhện giết chết tất cả nhân cách của mình, kết quả hắn chỉ có thể đánh ngang tay với Bươm Bướm. Hắn biết rõ nhược điểm của Bươm Bướm nhưng lại không lợi dụng được nhược điểm này. Theo lý thuyết thì hẳn là còn có một phương pháp khác tốt hơn.”
Khi Hàn Phi còn đang suy nghĩ biện pháp, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Thái độ của ba người trong phòng lập tức thay đổi, ai nấy đều như đã được huấn luyện, toàn bộ quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Từ Cầm cầm theo dao ăn, mở cửa ra.
Ngoài cửa là một đứa nhỏ khoảng tám, chín tuổi lưng đeo cặp sách.
Bình thường ở cái tuổi này thì trẻ con cũng đã hiểu rất nhiều chuyện, nhưng đứa trẻ đứng ngoài cửa lại có vẻ si si ngốc ngốc, hình như nó trời sinh đã mắc bệnh về tinh thần.
Nó nói chuyện lắp bắp nửa ngày cũng không biểu đạt được ý tứ của mình, có lẽ vì quá sốt ruột nên nó lấy trong cặp ra một quyển vở và bút, vẽ vời cái gì đó rồi đưa bức vẽ cho Từ Cầm.
Trên trang giấy ố vàng và bốc mùi là một vị bác sĩ cầm mặt nạ heo.
Nhìn thấy bức hình này, Từ Cầm ra hiệu cho Hàn Phi ở yên trong phòng, còn nàng thì rời đi cùng đứa nhỏ kia.
“Nhân cách số bảy của Nhện tên là A Mộng, nói cà lăm, có vấn đề về trí lực, thích vẽ tranh, tất cả đều phù hợp với đứa trẻ vừa rồi.”
Trong nháy mắt khi Hàn Phi nhìn thấy đứa nhỏ đã nghĩ tới những điều này. “Đứa nhỏ này có thể sống sót trong Ngôi Nhà Đồ Tể, quả nhiên không đơn giản. Hình như nó còn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người khác không thấy được.”
Hàn Phi ra hiệu cho Khóc và hắc xà đừng cách mình quá xa, hắn luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Sau khi Từ Cầm rời đi, Hàn Phi bắt đầu xem xét cả gian phòng.
Phòng này trước đây thuộc về nhân cách số tám, có lẽ trong phòng còn lưu lại một số manh mối hữu dụng nào đó.
“Bố cục trong phòng không khác gì so với những phòng khác, giống hệt như trong toà nhà Gia Chúc Viện, ngay cả điện thờ trong phòng cũng y như đúc.”
Trong một góc hẻo lánh ở phòng khách là điện thờ, khi vừa vào phòng Hàn Phi đã chú ý tới nó, chẳng qua lúc đó thương thế hắn còn chưa tốt nên không dám sờ mó khắp nơi.
“Dù là ở ngoài hiện thực hay trong thế giới tầng sâu, nơi tác giả ở đều có rất nhiều điện thờ. Nhưng trong quyển sách Ngôi Nhà Đồ Tể rõ ràng có nói tác giả không tin thần phật.”
Hàn Phi chậm rãi lấy miếng vải đen che phủ điện thờ xuống. Hắn vừa vươn tay định mở cửa gỗ nhỏ của điện thờ ra thì Khóc đột nhiên ngăn cản.
“Ngươi cảm giác được nguy hiểm?”
Lúc này Khóc như đang lâm đại địch, trông như một con mèo hoang bị chấn kinh.
Nhìn thấy trong điện thờ chảy ra vết máu, cuối cùng Hàn Phi quyết định không mở cánh cửa nhỏ ra. “Vết máu trên điện thờ đã khô, cánh cửa nhỏ thông với thần linh kia hẳn là đã rất lâu không có người mở. Ta không nên mạo hiểm, chờ Từ Cầm trở về hỏi ý nàng thì tốt hơn.”
Cả gian phòng được quét dọn rất sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều chỉnh tề ngăn nắp, có cảm giác như chủ căn phòng có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ngay cả khoảng cách giữa đồ trang sức cũng đều tăm tắp.
Phòng khách, phòng bếp, phòng vệ sinh cho người ta cảm giác sạch sẽ dễ chịu, nhưng tình cảnh trong phòng ngủ lại khác biệt hoàn toàn.