Chương 396: Bạch Tư Niệm bị cướp lời thoại
Bạch Tư Niệm vừa nhìn đã sợ mất mật, không có can đảm tiến lên. Hắn len lén nhìn về phía Hàn Phi, phát hiện Hàn Phi đang từ từ lùi ra sau. Bạch Tư Niệm tưởng là Hàn Phi cũng sợ hãi giống mình, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã nhận ra mình sai, sai vô cùng.
Hàn Phi lùi đến biên giới hố sâu, lấy xiềng xích từng thu hoạch được ở cửa hàng thú cưng ra khỏi thanh vật phẩm. Hắn cột một đầu dây xích ở phía trên hố sâu, đầu còn lại ném vào trong hố.
“Không phải là ngươi định leo xuống dưới đó chứ?”
“Nếu Tám Đầu nấp trong biển hoa đánh với chúng ta, có lẽ chúng ta phải bỏ ra cái giá lớn mới thắng được. Nhưng nó lại khinh địch mà chạy ra khỏi biển hoa.” Giọng Hàn Phi rất thấp như đang trò chuyện bình thường. “Sớm muộn gì nó cũng nhận ra điều này, nên ta phải huỷ đi đường lui của nó, không cho nó cơ hội trở về. Hay nói đúng hơn, khi nó sinh ra suy nghĩ muốn trở về thì cũng là lúc nó mất mạng.”
Dùng giọng điệu bình thản nói ra một câu rất điên cuồng, oán niệm cao đẳng trong mắt Hàn Phi cũng chỉ là hòn đá mài dao. Đương nhiên đó là khi bên cạnh hắn có đầy đủ mọi người.
Cùng là oán niệm cao đẳng nhưng mỗi người mỗi khác, giống như Nhện và bác sĩ chẳng hạn. Tám Đầu chỉ có năng lực ngang bằng với nhân cách bác sĩ.
“Ngươi chắc chứ? Ta thấy chuyện này…” Bạch Tư Niệm còn chưa nói xong ba chữ ‘quá nguy hiểm’ thì Hàn Phi đã gật đầu.
“Ngươi muốn nói làm vậy quá lãng phí đúng không? Kỳ thật ta cũng muốn bắt sống nó, thuận tiện thử xem có thể thu nó làm thú cưng không. Trước kia khi chơi trò chơi ta cũng rất thích bắt thú cưng có hình thể lớn, trông rất oách nha.” Hàn Phi cầm dao Vãng Sinh trên tay, nhét cự mãng màu đen vào quỷ văn, sau đó cầm lấy sợi xích. “Nhưng bây giờ là tình huống nguy hiểm, chúng ta tuyệt đối không thể chủ quan, có thể giết thì cứ trực tiếp giết chết để tránh đêm dài lắm mộng.”
Bạch Tư Niệm không biết nên nói cái gì cho phải. Hắn cảm thấy có lẽ do mình tách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu nên không cách nào theo kịp tư duy của Hàn Phi.
Một đầu sợi dây xích rơi vào trong hố sâu, khi chạm đến đám hoa hồng thì chúng lập tức khô héo tàn lụi, trên cánh hoa mơ hồ có tiếng người kêu thảm.
Những bông hoa này sinh trưởng trên thi thể, hấp thu nhân tính của con người, một khi bị thú tính lẫn vào thì đoá hoa không còn thuần tuý nữa, sẽ bắt đầu lụi tàn.
Hàn Phi lựa chọn con đường cách Tám Đầu gần nhất. Nếu Tám Đầu muốn trở về hố sâu thì sẽ có xác suất rất lớn đi con đường này.
Nhìn Hàn Phi nhét con dao vào túi chuẩn bị leo xuống hố, Bạch Tư Niệm cảm thấy mình nên nhắc nhở một tiếng, ít ra thì người trước mặt hắn cũng rất tốt. “Một mình ngươi e là không ngăn được nó, có câu thành ngữ là gì nhỉ? Châu chấu đá xe…”
“Ta còn có người giúp đỡ.” Hàn Phi sẽ không khiến bản thân rơi vào tuyệt cảnh, hắn nắm tay một cô bé.
Cô bé kia trông chỉ có năm, sáu tuổi, đầu cúi gằm xuống đất có vẻ rất yếu ớt.
Oán niệm có thực lực càng mạnh thì hình thể càng lớn, Bạch Tư Niệm cũng biết rõ thường thức này. “Nàng là người giúp đỡ của ngươi? Hay là để ta đi cùng ngươi nhé.”
Bạch Tư Niệm không hề nói cô bé này trông không đáng tin cậy, cũng không nghi ngờ quyết định của Hàn Phi. Hắn chỉ dùng hành động của mình để cho thấy hắn không tin tưởng Hàn Phi sẽ làm được.
“Vậy ngươi nhớ cẩn thận, đừng có miễn cưỡng chính mình.” Hàn Phi ôn hoà nói, nhưng Bạch Tư Niệm lại cảm thấy đối phương cướp mất lời thoại của mình.
Nhìn Hàn Phi đang cẩn thận nấp vào biên giới hố sâu, Bạch Tư Niệm bỗng cảm thấy rất không chân thật. Một người sống tay cầm chuôi dao không lưỡi, dắt theo một cô bé đi chặn đường lui của oán niệm cao đẳng? Sao hắn dám làm vậy?!
Tám Đầu chỉ cần vung đuôi một cái là âm khí sẽ xâm nhập vào thân thể Hàn Phi, chấn nát linh hồn và ý thức hắn.
Bạch Tư Niệm cảm thấy yếu ớt như Hàn Phi chắc gánh không nổi một đòn tấn công của Tám Đầu nữa là đòi giết nó.
Dưới tầng hầm B4, các bạn hàng xóm và Tám Đầu đã chém giết tới thời khắc kịch liệt nhất, cái đầu viết chữ “Thể” của Tám Đầu lại vỡ vụn, sau đó thân thể nó bành trướng ra gấp đôi, thương thế nhanh chóng khôi phục.
Nếu đơn đấu thì con quái vật này vô cùng khó đối phó, tám loại năng lực của nó vừa có tấn công vừa có phòng ngự, lại có thể làm địch nhân suy yếu, tính ra là rất toàn diện, gần như không có khuyết điểm.
Nhưng toàn diện cũng có một chỗ không tốt, đó là so với các oán niệm cao đẳng khác thì các năng lực của Tám Đầu chỉ tầm mức trung bình, không đủ mạnh về một hạng mục nào đó để quyết định thắng bại.
Chẳng hạn như hai anh em Lý Tai Lý Hoạ chuyên môn dùng tai ách để ma luyện hồn thể, am hiểu đánh cận chiến; Khóc am hiểu tấn công từ xa bằng tuyệt vọng, chỉ cần cho nó đủ thời gian thì có thể dệt tuyệt vọng thành lồng giam, còn có thể biến nỗi tuyệt vọng trong lòng kẻ địch thành dao nhọn.
Bọn hắn mà đơn đấu với Tám Đầu thì chỉ có nước chạy trốn trối chết, nhưng khi cùng phối hợp chiến đấu thì có thể ngăn được Tám Đầu.
Nhưng dù sao Tám Đầu cũng là oán niệm cao đẳng, chỉ dựa vào Khóc và Lý Hoạ thì khó có thể mài Tám Đầu tới chết. Có trách thì trách Tám Đầu quá xui xẻo, bởi vì tiếng ca càn quét con đường Ích Dân nên bây giờ các lệ quỷ mới đoàn kết như vậy, hiện tại Tám Đầu phải dùng sức một người để đối kháng với rất nhiều lệ quỷ trong hai toà kiến trúc.
Vết máu trên người Tám Đầu càng lúc càng nhiều, hoa văn Bươm Bướm trên phần đuôi cũng trở nên mơ hồ, nó đã cho nổ tung mấy cái đầu nhưng vẫn không ngăn cản được đám người muốn xâm nhập biển hoa.
Trong lúc bất tri bất giác, lồng giam tuyệt vọng đã khép chặt lại, Khóc vung tay lên, Tám Đầu lập tức phát ra tiếng kêu thảm, bởi vì vừa rồi con dao làm từ tuyệt vọng trong nội tâm nó vừa tự chém mình một nhát.
Tóc đen và lồng giam càng lúc càng thít chặt lại, Tám Đầu rốt cuộc cũng nản chí muốn lùi về sau, nhưng chính lúc này một nữ nhân cao hơn hai mét, trên cổ đeo sợi dây chuyền màu đỏ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Tám Đầu.