Chương 417: Quỷ ở khắp mọi nơi
Thấy hai bảo vệ không dám rời khỏi căn hộ số 1044, trên mặt Hàn Phi lộ nụ cười bất đắc dĩ. Hắn rất muốn nói cho hai người biết sở dĩ đám quỷ không dám vào căn hộ này không phải bởi vì nơi đây an toàn mà là vì trong này ẩn chứa một con quỷ khác còn đáng sợ hơn, đây là căn hộ mà đến quỷ cũng không dám vào!
Hoa ca và tiểu Phương lằng nhà lằng nhằng khoảng nửa giờ đồng hồ, thấy ngoài hành lang không còn tiếng động dị thường nào mới cất hộp cứu thương rồi chuẩn bị xuất phát lần nữa.
“Tiểu Phương, chúng ta phải hành động nhanh lên, bỏ nó vào phòng đó xong lập tức trở về, tuyệt đối không được dừng lại quá lâu.” Chính chân Hoa ca cũng đang run rẩy nhưng vẫn không quên dặn dò tiểu Phương.
“Được.”
Hai người động viên nhau rồi ôm váy đỏ rời khỏi căn hộ 1044.
Cửa phòng vừa đóng lại, Hàn Phi đang tỏ ra yếu ớt lập tức đứng thẳng người lên, bắt đầu kiểm tra thương thế của mình.
Vết thương do khói đen gây ra chủ yếu tập trung ở hai bàn tay, cổ và gương mặt. Tử khí vẫn còn khiến da thịt hắn đau nhói và không thể lành lặn lại. Trước khi diệt trừ tận gốc đống tử khí này thì Hàn Phi vẫn bị huỷ dung.
Đối với một diễn viên thì đây là vết thương chí mạng, nhưng Hàn Phi chẳng thèm quan tâm, ngược lại còn cảm thấy may mắn vì sẽ không ai nhận ra hắn, như vậy hắn có thể đóng vai Bạch Tư Niệm thật hoàn mỹ.
“Những vết thương này trông có vẻ dữ tợn nhưng thật ra không sâu, không ảnh hưởng lớn đến năng lực hành động của ta.”
Nghỉ ngơi lâu như vậy, Hàn Phi đã dần khôi phục thể lực. Hắn đi tới đi lui trong căn hộ 1044 để tìm kiếm manh mối và thông tin. Nhưng chưa đi được mấy bước Hàn Phi đã cảm thấy có người đang nhìn mình.
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn một vòng sau lưng, cuối cùng dừng lại ở nhà vệ sinh.
“Không phải Hoa ca đã lấy váy đỏ đi rồi sao?”
Đèn trong nhà chớp tắt mấy lần rồi tắt ngóm. Hàn Phi đứng một mình giữa gian phòng tối đen như mực, lưng tựa vào tường không dám di chuyển lung tung.
Đúng lúc này, cửa phòng bảo vệ đột nhiên bị gõ vang, một giọng nói khiếp người vang lên:
“Có ai ở nhà không? Thức ăn ngươi đặt đã đưa tới rồi đây…”
“Tên quái vật thu mua? Sao lại chọn đúng thời điểm bảo vệ đã mang váy đỏ đi mà tới?!”
Hàn Phi nhìn chằm chằm về phía cửa phòng, dù cách một cánh cửa thật dày hắn vẫn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ máu me đầy người của quái vật thu mua và cái túi đựng thi thể đeo trên lưng nó đang dán sát vào cửa như thế nào.
“Đèn trong nhà đột nhiên tắt chứng tỏ trong này ngoài váy đỏ ra còn có thứ khác. Ta có nên mở cửa để quái vật thu mua tiến vào?”
Trong trò chơi Tử Lâu Hàn Phi từng bị quái vật thu mua giết, nhưng thế giới tầng sâu khác với trò chơi ở chỗ Hàn Phi không phải là nhân vật nhỏ tay trói gà không chặt kia, hắn là người chơi cấp 12.
“Được rồi, không nên tạo ra động tĩnh lớn quá sớm. Ta chỉ là một bảo vệ có lá gan cực nhỏ, rất sợ hãi chuyện ma quỷ.”
Quái vật thu mua thừa dịp váy đỏ bị mang đi mới tới gõ cửa chứng tỏ thứ kinh khủng nhất trong căn hộ 1044 chính là váy đỏ, nó chỉ dám nhân dịp váy đỏ vắng mặt mới chạy tới gây rối.
“Có ai ở nhà không? Có ai ở nhà không? Có ai ở nhà không?!”
Tiếng kêu khiếp người vang lên không ngừng, tay nắm cửa bị vặn liên hồi, ngoài cửa phòng truyền tới âm thanh móng tay cào vào cửa.
Hàn Phi lặng lẽ lùi ra sau, nấp ở phía sau cái tủ. Hắn mặc kệ áo chống đâm có hữu dụng hay không, vẫn cứ mặc nó vào, sau đó nhét đèn pin siêu sáng vào túi.
Khoá cửa rung lên kịch kiệt, khoảng mười mấy giây sau, mọi âm thanh bên ngoài đột ngột biến mất.
“Đi rồi?”
Hàn Phi len lén thở phào một hơi, vừa định rời khỏi chỗ nấp thì chợt thấy cửa ra vào mở hé ra một khoảng.
“Không có ai ở nhà… vậy ta để đồ ở đây nhé!”
Mùi thi thể hôi thối bốc lên nồng nặc, một cánh tay đẫm máu luồn vào trong nhà, trên tay nó cầm một hộp giấy. Dường như nó muốn đi vào phòng, nhưng chính lúc này trong nhà vệ sinh đột nhiên vang lên tiếng nước chảy giống như có ai đó vừa vặn vòi hoa sen lên.
Cánh tay đẫm máu kia lập tức dừng lại.
Ánh sáng trong nhà quá ít, dù Hàn Phi có thị lực rất tốt cũng chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ.
Cửa ra vào mở hé ra thêm một khoảng, ngoài cửa không có ai, chỉ thấy được một cái túi lớn dính đầy máu.
“Cái túi kia chính là quái vật thu mua?”
Dường như có một bóng đen bò ra khỏi cái túi, nhanh chóng chạy vào trong căn hộ 1044 rồi chui tọt vào phòng ngủ. Sau đó cánh tay đẫm máu thả hộp giấy xuống đất rồi chậm rãi kéo cửa lại.
Cửa phòng đóng kín tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Nhân lúc chủ nhà vắng mặt, quái vật thu mua kia đã đưa thứ gì vào đây? Hình như nó nấp trong phòng ngủ?”
Tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh vẫn chưa dừng lại, trong nhà lại có thêm một con quỷ, Hàn Phi cảm thấy chắc mình không sống sót nổi trong đêm đầu tiên tới Tử Lâu.
Đầu óc hắn nhanh chóng vận chuyển, cố nhớ xem mình có quên chú ý tới điểm nào không. Nhưng khi Hàn Phi đang tập trung cao độ thì không khí trong nhà bỗng trở nên ẩm ướt, một mùi hôi thối nhàn nhạt truyền vào xoang mũi, ngón tay Hàn Phi đặt trên tường bỗng ươn ướt.
Hàn Phi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên vách tường vôi trắng đột nhiên chảy ra thứ gì, trông như một gương mặt tái nhợt đang rơi lệ.
Vẫn là gian phòng trước đó, đồ vật không có biến hoá gì nhưng Hàn Phi lại cảm thấy khác biệt.
Mọi thứ đều bị một tầng kỳ bí bao trùm, trên ghế sô pha có một nùi tóc đang ngọ nguậy, trong tách trà có một con mắt chậm rãi mở ra, cơm còn thừa trong hộp cơm đang nhanh chóng ôi thiu, màn hình tivi không có điện đột nhiên xuất hiện bóng người. Dường như gian phòng này khi có đèn và khi không có đèn là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Trên sàn nhà có tiếng động sàn sạt truyền tới như thể có mấy ngón tay đang muốn xé toang thứ gì đó để chui ra ngoài. Hàn Phi không nghe nhầm, tiếng động đó rõ ràng phát ra trong căn nhà này.