Hoàn Mỹ Nhân Sinh

Chương 416: Có ai ở nhà không?

Chương 416: Có ai ở nhà không?
Kỳ thật Hàn Phi còn hiểu rõ tình hình về bảo vệ trong toà lầu số 1 này hơn cả bảo vệ trẻ tuổi. Căn cứ vào thông tin hắn lấy được từ công ty bảo vệ, toàn bộ bảo vệ trong Tử Lâu đều là “chậu hoa”, sự tồn tại của bọn hắn là để kén người hấp thu nhân tính, sau đó nở ra thành một “bông hoa” mỹ lệ.
Bươm Bướm chẳng hề quan tâm đến mạng sống của các bảo vệ. Nó xuyên tạc ký ức của bọn họ, ném bọn họ vào Tử Lâu, nó làm ra những việc này đều là vì nuôi dưỡng kén người.
Chỉ cần tăng thêm 1% tỷ lệ thành công thì có đánh đổi bằng mạng sống của vô số bảo vệ, Bươm Bướm cũng chả quan tâm.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây? Không thể cứ ở chung phòng với nó như vậy được!” Bảo vệ trẻ tuổi do dự một hồi. “Hay là chúng ta lại xử lý nó lần nữa? Lần này đốt thành tro rồi lại vùi tro vào trong đất xem sao.”
“Không có ích gì đâu, nó vẫn sẽ trở lại. “Hoa ca lặng lẽ nhìn thoáng qua cổ của bảo vệ trẻ tuổi, sau đó lắc mạnh đầu như muốn khiến bản thân tỉnh táo lại.
Bộ váy đỏ đột nhiên xuất hiện khiến tâm thần Hoa ca bấn loạn.
“Ta có một đề nghị…” Hàn Phi mệt nhọc giơ tay lên, thấp giọng nói: “Vừa rồi các ngươi nói tầng trệt rất nguy hiểm, đã từng xảy ra chuyện kỳ quái?”
“Đúng vậy đó, trời tối thì đừng xuống tầng trệt! Đây là quy tắc ngầm của phòng bảo vệ chúng ta, ai cũng hiểu rõ việc này.” Hoa ca không hiểu Hàn Phi đang muốn nói gì.
“Vậy các ngươi có biết căn hộ nào dưới tầng trệt nguy hiểm nhất không?” Hàn Phi cũng sợ hãi bộ váy đỏ trong nhà vệ sinh, hắn nghiêng người nói nhỏ vào tai Hoa ca như sợ bộ váy có thể nghe được: “Chúng ta ném váy đỏ vào trong căn hộ nguy hiểm nhất dưới tầng trệt đi!”
Bảo vệ trẻ tuổi và Hoa ca đồng thời trợn tròn mắt.
“Mẹ nó ngươi đúng là nhân tài nha!” Hai mắt Hoa ca sáng rực lên, nhưng rất nhanh sau đó hắn lại trở nên xoắn xuýt: “Nhưng chúng ta không có chìa khoá của các căn hộ dưới tầng trệt.”
“Vậy chúng ta nhét nó vào khe cửa cũng được. Không thì cắt nhỏ nó ra rồi nhét vào khe cửa của tất cả các hộ gia đình trong toà nhà này, mọi người có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia chớ.” Giọng nói của Hàn Phi như ma quỷ vọng vào tai hai vị bảo vệ. Kỳ thật Hàn Phi có thể nghĩ ra kế này cũng là vì các hộ gia đình trong Tử Lâu không có ai là người vô tội.
“Làm vậy không được tốt lắm nha… Nếu bọn họ biết được…”
“Vậy chúng ta bỏ nó vào căn hộ nào thường có ma quỷ xuất hiện ấy, không có ai ở thì sẽ không lo ngộ thương người khác, dù sao chúng ta cũng chẳng phải kẻ xấu, chúng ta làm vậy đều là vì muốn tự vệ thôi mà.” Hàn Phi không cách nào rời khỏi trò chơi nên rất cẩn thận, không dám chủ quan một giây nào.
“Ngươi nói… có lý.” Hoa ca gật đầu tán thành, “Trước kia chúng ta chưa từng thử cách này.”
“Nhưng mà váy đỏ nguy hiểm như vậy, nếu thật sự đưa nó tới căn hộ có quỷ liệu có tạo thành một chuỗi hệ quả không hay chăng? Chẳng hạn như nó sẽ khiến đám quỷ kia tìm tới trả thù chúng ta ấy?” Bảo vệ trẻ tuổi lo lắng hỏi.
“Vậy chỉ có thể xem may mắn có đứng về phía chúng ta hay không.” Hàn Phi cũng không dám nói chắc điều gì. Vừa rồi hắn xem bảng biểu tuần tra toà nhà, phát hiện toà lầu số 1 có tổng cộng hai mươi bốn tầng, trong đó có ba căn hộ chứa hai số 4 —— 1044, 1144, 1244.
Ba căn hộ này hẳn là nơi nguy hiểm nhất trong toà lầu số 1. Hàn Phi cảm thấy vận may của mình hơi bị “tốt”, vừa tiến vào đã bị đưa tới một trong ba căn hộ nguy hiểm nhất.
“Chúng ta bắt đầu hành động từ bây giờ đi. Ở chung với bộ váy này một giây thôi cũng khiến ta khó chịu khắp người.” Hoa ca đi về phía nhà vệ sinh, lưng áo đồng phục của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào da thịt.
Hắn rất sợ hãi nhưng vẫn muốn giữ dáng vẻ của tiền bối ở trước mặt Hàn Phi và bảo vệ trẻ tuổi. Miệng hắn lẩm bẩm gì đó, hình như là đang cầu xin trời phật phù hộ, sau đó mới tháo bộ váy đỏ xuống.
Vẻn vẹn chỉ cầm váy đỏ trên tay mà cánh tay Hoa ca đã run rẩy không ngừng, dù vẫn muốn giữ gìn mặt mũi của tiền bối nhưng Hoa ca lại phát hiện mình không thể đi đứng như lúc bình thường, bắp chân cứ có cảm giác tê tê, hắn cảm thấy váy đỏ đang nhìn mình chằm chằm.
“Chiếc váy này là bị máu nhuộm đỏ?” Hàn Phi tò mò hỏi, hắn luôn chú ý vào những điểm kỳ quái.
“Chỉ là một chiếc váy màu đỏ thôi, ít nhất thoạt nhìn là như thế.” Hoa ca run rẩy rời khỏi nhà vệ sinh. “Căn hộ nguy hiểm nhất dưới tầng trệt là căn số 1004, nhà đó không có người ở. Ta từng nhìn thấy quái vật thu mua thức ăn nhìn vào trong căn hộ này, có thể đó là nhà của người đã mưu sát nhân viên thu mua cũng không chừng.”
Hoa ca cầm váy đỏ đi tới cửa. “Tiểu Phương, ngươi mở cửa giùm ta rồi cầm kéo theo, hai chúng ta cùng đi, tốc chiến tốc thắng.”
“Được.”
Hoa ca và tiểu Phương chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lúc bọn hắn chuẩn bị rời đi thì trên hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bên cạnh bị gõ vang, một giọng nói khiếp người truyền vào:
“Có ai ở nhà không? Thức ăn ngươi đặt đã đưa đến rồi đây…”
Nghe thấy thanh âm này, Hoa ca và tiểu Phương cứng đờ người, chỉ biết đứng yên phía sau cửa không dám thở mạnh.
“Có ai ở nhà không? Có ai ở nhà không? Có ai ở nhà không?!”
Cửa phòng sát vách không ngừng phát ra tiếng vang, cuối cùng tiếng khoá cửa bật mở, dường như bị dùng lực phá ra. âm thanh ngoài hành lang biến mất trong nháy mắt, Hoa ca và tiểu Phương đưa mắt nhìn nhau, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
“Hay là… chờ một chút rồi hẵng đi?”
“Vết thương trên người Bạch Tư Niệm còn chưa xử lý kịp, bỏ mặc hắn ở đây thì sẽ nặng thêm mất.”
“Đúng là Hoa ca suy tính chu đáo, không hổ là tiền bối của chúng ta.”
Hai vị bảo vệ trở về nhà vệ sinh, treo váy đỏ lên rồi lấy hộp cứu thương ra, bắt đầu xử lý vết thương cho Hàn Phi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất