Chương 418: Chiếc váy đỏ tiễn mãi cũng không đi
Hai tay che ở trước người, Hàn Phi có thể cảm giác được trong bóng tối có thứ gì đó đang tỉnh lại, mà tất cả những chuyện kỳ dị này chỉ là điềm báo thức tỉnh của nó.
“Soạt!”
Màn cửa sổ đột nhiên bị gió thổi tung, trong mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người.
Nữ nhân kia giơ hai tay ra như muốn bóp cổ Hàn Phi, tròng mắt trừng to sắp rơi ra khỏi hốc mắt, miệng há to như đang gào thét nhưng không phát ra âm thanh, trong cổ họng trào ra huyết dịch đầy cặn.
Màn cửa rũ xuống, bóng người cũng biến mất, nhưng tất cả những vật phản quang trong nhà như kính cửa sổ, màn hình tivi, gương hay cốc thuỷ tinh đều soi rõ một gương mặt người.
Hàn Phi lấy đèn pin siêu sáng ra nhưng ấn thế nào cũng không hoạt động được, ngay lúc này nó lại gặp trục trặc. Hắn đành phải cầm gậy cao su của bảo vệ, lần mò đi tới bên cửa sổ.
Trên kính cửa sổ tràn đầy vết nứt nhưng nữ nhân kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Hàn Phi cẩn thận lại gần, khi hắn vươn tay chuẩn bị đóng cửa sổ lại, sau lưng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh!
Năm ngón tay Hàn Phi gắt gao giữ chặt bệ cửa sổ, hắn quay đầu dùng tay còn lại huơ gậy cao su về phía sau. Đầu gậy không đánh trúng ai nhưng Hàn Phi tin chắc vừa nãy có người muốn đẩy hắn xuống lầu!
Hàn Phi lập tức tránh xa khu vực cửa sổ, quay trở về phía sau cái tủ. Khi hắn đang cân nhắc xem có nên đi vào phòng ngủ để liên hợp với bóng đen kia cùng đối phó nữ quỷ không thì ngoài hành lang lại truyền đến tiếng bước chân chạy vội vã.
Có tiếng chìa khoá tra vào ổ, cửa nhà lại mở ra lần nữa, Hoa ca và tiểu Phương vọt vào trong nhà, miệng thở hồng hộc.
Trong nháy mắt khi hai người mở cửa ra, đèn trong nhà vốn đang tắt ngóm bỗng sáng lên, mọi sự dị thường trong nhà đều biến mất không còn gì nữa.
Hàn Phi đứng trong phòng khách, vết thương băng bó lúc nãy đã bắt đầu rướm máu trở lại, bộ dạng của hắn vừa thê thảm vừa tái nhợt giống như mới bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
“Khôi phục lại như thường rồi?” Hắn chỉ yên lặng nhớ kỹ chứ không nói gì.
“Ngươi gặp phải cái gì mà trông sợ hãi quá vậy?” Tiểu Phương đang thở phì phò cũng nhận ra trạng thái của Hàn Phi, bèn thuận miệng hỏi.
“Sau khi các ngươi rời đi, quái vật thu mua kia lại đến gõ cửa, nó không cần chìa khoá cũng mở được cửa nhà, hộp giấy kia là do nó bỏ vào đây.” Hàn Phi ngồi xuống ghế sô pha, trông như vừa bị doạ cho một trận.
“Sau đó thì sao? Nó còn làm gì nữa?!” Phản ứng của Hoa ca kịch liệt hơn tiểu Phương nhiều, con ngươi của hắn đã co rụt lại vì sợ hãi.
“Ta không thấy rõ lắm, chỉ là khi quái vật thu mua mở cửa, có một bóng đen đã bò vào trong nhà và nấp trong phòng ngủ.”
“Ngươi chắc chứ?” Hoa ca lập tức bật đèn pin siêu sáng lên, dẫn tiểu Phương đi vào kiểm tra phòng ngủ, mãi một lúc lâu cũng không tìm thấy có gì dị thường. “Ngươi có nhìn nhầm không? Đừng nói lung tung nha, đêm nay chúng ta còn phải ngủ ở chỗ này đó!”
“Là thật.” Hàn Phi không tiếp tục dây dưa về đề tài này mà hỏi: “Còn các ngươi thì sao, việc đó có thuận lợi không?”
“Khi chúng ta xuống tới tầng trệt, cửa căn hộ 1004 đã được mở sẵn, ta ném thẳng váy đỏ vào rồi đóng cửa lại.” Tiểu Phương che ngực nói, “Nếu bảo ta tự tay cắt bộ váy kia ta cũng không có can đảm làm.”
“Hy vọng nó sẽ không quay lại đây nữa.” Hoa ca nói xong nhìn đồng hồ đeo tay. “Khuya quá rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa ba giờ còn phải đi tuần tra thêm một chuyến.”
“Ba giờ sáng mà các ngươi cũng dám đi ra ngoài?” Hàn Phi kinh ngạc hỏi, tìm đường chết cũng phải có mức độ chứ.
“Toà nhà này ngoài chúng ta ra còn có các hộ gia đình khác, nếu ngay cả bảo vệ mà cũng sợ hãi thì bọn họ biết làm thế nào?”
“Bọn họ sợ thì tranh thủ dọn ra ngoài đi.” Hàn Phi nói thẳng, hắn nhất định phải khuyên nhủ Hoa ca. Nếu Hàn Phi ở lại đây một mình khi hai người đi tuần tra thì nhất định sẽ toi đời, mà nếu cùng bọn họ đi tuần tra thì cũng dữ nhiều lành ít.
“Ngươi không biết thông cảm cho người khác gì hết. Ngươi là người mới đến, ta sẽ không để bụng việc này.” Hoa ca đã rất mệt mỏi, “Đêm nay ta gác đêm, ngươi và tiểu Phương đi vào phòng ngủ một giấc đi, nếu không lát nữa sẽ không chịu nổi đâu.”
“Lão đại, sao ta ngủ nổi chứ? Nói không chừng đêm nay váy đỏ lại trở về, ta cảm thấy ba chúng ta nên ở chung một chỗ thì tốt hơn.” Hàn Phi tập tễnh đi tới đóng cửa phòng ngủ lại. “Chúng ta cùng nhau ở trong phòng khách đi cho an toàn.”
“Cũng được.” Hoa ca lấy chăn đệm ra trải xuống sàn phòng khách, sau đó cùng tiểu Phương ngồi xuống. “Ngươi đang bị thương, cứ ngủ trước đi. Nếu có việc gì chúng ta sẽ gọi ngươi.”
Hoa ca có vẻ là một tiền bối rất đáng tin cậy nhưng Hàn Phi lại hoàn toàn không thể tin tưởng hắn.
Nằm trên ghế sô pha, Hàn Phi không thể chợp mắt một phút nào. Hắn không dám ngủ, đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành một nhiệm vụ nào, không thể rời khỏi trò chơi, một khi chết là sẽ chết thật.
Trong đầu xuất hiện vô số vấn đề, Hàn Phi cũng không nghĩ ra bước tiếp theo nên làm cái gì. Hắn tra xét lại mọi thông tin liên quan đến Tử Lâu trong đầu, xung quanh dần trở nên yên tĩnh.
Cơn mệt mỏi như thuỷ triều kéo tới khiến đầu óc và thân thể trở nên nặng nề, vết thương khiến hắn mất hết sức sống, Hàn Phi cảm giác mí mắt càng lúc càng nặng.
Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, dùng sự đau đớn để khiến mình tỉnh táo lại.
Cứ thế nửa giờ trôi qua, Hàn Phi đột nhiên cảm giác được nhiệt độ trong nhà hạ xuống. Hắn theo bản năng muốn tìm thứ gì đó để đắp lên người, nhưng vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy trong nhà vệ sinh có một người toàn thân đầy máu.
“Váy… váy đỏ?!”
Cửa nhà vệ sinh chỉ khép hờ, ngay chỗ váy đỏ từng treo là một người máu me đầm đìa, thân thể hắn mềm nhũn như không có xương cốt, bị treo trên vách tường.
Máu tươi nhỏ xuống nền gạch men trắng tinh, nhuộm đỏ cả nền nhà vệ sinh.