Chương 93: Màn độc diễn
“Hiện tại mỗi ngày có khoảng mấy trăm triệu video được đăng lên mạng, vô số bình luận xuất hiện, lượng thông tin này sẽ không bị xoá đi mà được trí thông minh nhân tạo thu thập và phân loại, sau đó đưa vào hệ thống thông tin công dân để hình thành phán đoán về nhân cách của mỗi người.”
“Loại nhân cách này có thể làm giả và thay thế cả người thật. Có nó, chúng ta thậm chí có thể giao lưu với người thân đã qua đời từ lâu. Trong trò chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh do công ty khoa học kỹ thuật Thâm Không liên kết với công ty bào chế dược Vĩnh Sinh sản xuất, sau khi được người chơi cho phép, chúng ta đã sử dụng những nhân cách này làm NPC giả lập, thế nên tất cả NPC trong thế giới trò chơi này đều là người thật, bọn hắn có ký ức và quá khứ thật sự, cũng có tính cách riêng biệt thuộc về mình…”
Trong quảng trường quốc tế Tân Hỗ, quản lý Khổng Thiên Thành của công ty khoa học kỹ thuật Thâm Không đang diễn thuyết say sưa thì bên dưới đột nhiên truyền tới âm thanh rối loạn, rất nhiều người kinh hô, đám đông trở nên hỗn loạn.
Khổng Thiên Thành ho khan một tiếng, vừa định mở âm thanh lớn lên thì trợ lý đột nhiên chạy tới, hốt hoảng nói: “Xảy ra chuyện rồi!”
“Vội cái gì? Ta đã nói với ngươi gặp được chuyện lớn thì phải bình tĩnh xử lý.” Khổng Thiên Thành tắt micro nói.
“Có một tên tội phạm giết người trên mặt toàn là sẹo đã bắt mấy vị dẫn chương trình, hắn nói mình là anh trai của Mạnh Trường An, còn nói Mạnh Trường An mới chính là hung thủ của vụ án lắp ghép thân thể người từ mười năm trước!”
“Trời mẹ! Ngươi xem tin tức này ở đâu?!”
Khổng Thiên Thành vội vàng mở điện thoại ra, sau đó nhìn về phía vị trí người quản lý công ty bào chế dược Vĩnh Sinh.
Nơi đó có năm ghế nhưng bốn ghế để trống, chỉ có một nam nhân trung niên anh tuấn ngồi ở chính giữa yên lặng nhìn về phía màn hình, trước mặt hắn để một tấm bảng tên ghi ba chữ —— Mạnh Trường An.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn. Mạnh Trường An vốn định dùng bản thân làm mồi câu dụ Mạnh Trường Hỉ xuất hiện, nhưng bây giờ hắn lại bị vô số người nhìn chăm chú.
Nếu rời đi sẽ bị xem là chột dạ, không đi thì sắp tới ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Hắn chính là Mạnh Trường An?”
“Em trai của tội phạm giết người? Không đúng, tội phạm nói chính Mạnh Trường An mới là hung thủ giết người đó!”
“Nhưng Mạnh Trường An trông không giống như kẻ sát nhân…”
“Ngươi thì biết cái gì? Loại người này rất biết che giấu bản thân.”
“Báo cáo lên cho tổng công ty đi!”
Khổng Thiên Thành vội vã rời khỏi đài thuyết trình. Hội trường bắt đầu phát nhạc, nhưng tiếng nhạc không cách nào đè ép được âm thanh nghị luận của đám đông.
Cảnh tượng này xuất hiện tại rất nhiều nơi trong thành phố Tân Hỗ. Trong thời đại tin tức khuếch trương cực nhanh, rất nhiều người đều đang xem điện thoại, nhìn nam nhân mặt đầy sẹo trên kênh livestream.
“Ta muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện, câu chuyện liên quan đến rất nhiều cái chết.”
“Có một người mẹ thu nhận ba đứa con nuôi. Trong ba đứa này có hai đứa có vấn đề về tâm lý, một đứa thì tàn tật. Người mẹ kia yêu con bằng lòng bao dung không cần báo đáp, nhưng cuối cùng bà lại bị chính con mình giết chết…”
Trong căn hộ số 1044, Hàn Phi nhìn chăm chú vào màn hình. Hắn biết rõ quá khứ của Mạnh Trường Hỉ, cũng hiểu được vì ngày này mà đối phương đã chuẩn bị thật lâu.
“Đây chính là cái kết cục mà hắn muốn dành cho bản thân mình sao?”
Trong video, Mạnh Trường Hỉ nói ra toàn bộ những điều hắn biết, không hề giấu diếm một thứ gì, bao gồm cả sự tồn tại của bươm bướm.
Mạnh Trường Hỉ biết cho dù Mạnh Trường An và Mạnh Trường Thọ bị bắt thì bươm bướm cũng sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật, thế nên hắn dùng mạng mình để cược, quyết tâm công khai toàn bộ về tổ chức bươm bướm này.
Có người tin hắn, có người không tin, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ cần có người chú ý, nạn nhân bị bươm bướm tổn thương trên thế giới này sẽ giảm bớt.
Vì để không bị nhận ra, Mạnh Trường Hỉ tự huỷ dung, vì tránh lưu lại vân tay, hắn làm bỏng mười đầu ngón tay mình, vì một ngày này, hắn chui rúc như một con chuột suốt mười năm.
Hắn khắc tất cả những điều mình muốn nói lên cơ thể, từng con chữ kia đều là sẹo, cho dù tín hiệu đường truyền livestream bị cắt thì những tấm ảnh chụp màn hình video cũng sẽ là chứng cứ và manh mối cho cảnh sát.
Mạnh Trường Hỉ cứ thế nói hết, từ vụ án giấu xác trong tủ lạnh đến vụ án lắp ghép thân thể người. Hắn không hề phủ nhận tội trạng của mình, hắn nói mình đã chôn rất nhiều thi thể, còn tự tay giết chết Hạ Thủ Nghiệp, nhưng hắn chỉ thừa nhận những tội danh mình đã gây ra.
Mạnh Trường An ẩn trong bóng tối vu an giá hoạ, Mạnh Trường Hỉ lại dùng một tấm lưới khổng lồ được hắn tỉ mỉ bố trí trong mười năm để vén màn bí mật!
Đoạn video phát trực tiếp này khá ngắn, đến phút chót, mọi người chỉ nghe được tiếng gầm giận dữ cuối cùng của Mạnh Trường Hỉ:
“Phải có chứng cứ thì mới có tội sao?!”
Kênh livestream tới đây thì dừng lại, nhưng đoạn video này đã bắt đầu lan truyền khắp nơi trên internet.
Xem xong video của Mạnh Trường Hỉ, Hàn Phi lập tức bấm số điện thoại của Lệ Tuyết nhưng máy nàng vẫn liên tục bận. Hắn bèn gửi cho Lệ Tuyết mấy tin nhắn.
Mấy chục giây sau Lệ Tuyết mới hồi âm cho Hàn Phi: “Ba anh em Mạnh gia đều đã bị bắt.”
“Tiếp theo cảnh sát định làm gì?” Hàn Phi rất tín nhiệm cảnh sát Tân Hỗ, nhưng muốn để cảnh sát truy theo một tên bươm bướm hư vô mờ mịt là việc rất khó khăn, lần này Mạnh Trường Hỉ công khai bươm bướm một phần cũng là vì muốn để dư luận thúc đẩy cảnh sát bắt đầu điều tra.
“Lần này cảnh sát sẽ dốc toàn lực điều tra hung phạm, bao gồm cả bươm bướm mà Mạnh Trường Hỉ nói tới.”
“Nếu các ngươi nguyện ý điều tra về bươm bướm, ta có thể giúp các ngươi. Chỗ của ta có một phần tư liệu liên quan đến bươm bướm.”
“Ngươi đang ở nhà?” Lệ Tuyết hỏi.
“Ta ở ngoại thành Tân Hỗ, bây giờ sẽ qua chỗ cảnh sát tìm ngươi.” Hàn Phi cũng không muốn ở trong căn phòng u ám âm hàn này quá lâu.