Chương 94: Có tiền thưởng!
“Nói địa chỉ đi, lãnh đạo của ta đã cho xe đi đón ngươi rồi.” Qua lời của Lệ Tuyết, Hàn Phi có thể nghe ra cảnh sát rất coi trọng việc này.
“Ở ngoại thành phía bắc có một nhà máy hoá chất, phía sau lưng nhà máy là một chung cư nhỏ tên là Hạnh Phúc…”
Mạnh Trường Hỉ công khai sự tồn tại của bươm bướm, kỳ thực trong lòng hắn cũng không dám chắc mình có thể thành công, dù sao bươm bướm vẫn luôn ngó chừng hắn rất kỹ.
“Bươm bướm hẳn đã xem được video livestream của Mạnh Trường Hỉ, nơi này không còn an toàn.”
Hàn Phi không ở lại căn hộ đó mà thu dọn toàn bộ tài liệu bỏ vào ba lô, chạy thẳng ra khỏi toà chung cư. Rất may, cho tới khi cảnh sát đến Hàn Phi không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
Dưới sự bảo hộ của cảnh sát, Hàn Phi được đưa thẳng tới chỗ đại đội trinh sát hình sự.
Hai vị cảnh sát trông rất khí phách tự mình đón tiếp Hàn Phi, hắn nhận ra một người trong đó chính là lãnh đạo cũ của Lệ Tuyết.
Trong gian phòng đều là cảnh sát nhưng Hàn Phi không hề luống cuống, chuyện nên nói hắn tuyệt không giấu diếm, chuyện không nên nói thì đến máy phát hiện nói dối cũng không tra ra được hắn có vấn đề gì.
Một diễn viên đóng phim hài vì tìm tư liệu về nhân vật mình sắp đóng mà vô tình phát hiện manh mối về vụ án, loại chuyện kịch tính bậc này đã có thể quay thành một bộ phim rồi.
“Các phần thi thể của nạn nhân bị giấu ở toà nhà số 1 khu chung cư Hạnh Phúc, ta đề nghị các vị nhanh chóng đến đó, bởi vì bươm bướm có lẽ cũng đã xem được buổi phát trực tiếp của Mạnh Trường Hỉ, hẳn là nó sẽ hành động rất nhanh.”
“Nơi đó đã bị phong toả.” Lãnh đạo của Lệ Tuyết nhìn Hàn Phi, trực giác phá án nhiều năm khiến hắn có thể cảm giác được sự tình không đơn giản như vậy, nhưng hắn cũng cảm nhận được Hàn Phi không có ác ý, người trẻ tuổi trước mặt đúng là chỉ muốn phá vụ án này thôi.
“Ta đã nói hết những gì mình biết cho các vị nghe. Ta có thể đi được chưa?” Ban đêm Hàn Phi còn phải về nhà chơi game, hắn không thể ở qua đêm trong cục cảnh sát.
“Ngươi còn có việc bận sao? Cảnh sát chúng ta muốn khen ngợi ngươi thấy việc nghĩa hăng hái làm, còn căn cứ vào cống hiến của ngươi vào vụ án này để đề xuất lên cấp trên cấp cho ngươi một phần tiền thưởng thích hợp…” Vị lãnh đạo này rất biết cách nói chuyện, hắn vừa mở miệng đã khiến hai mắt Hàn Phi toả sáng.
“Tiền thưởng được bao nhiêu cơ?” Trong mắt loé lên tinh quang, Hàn Phi khẽ cúi đầu xuống uống một ngụm nước rồi nói: “Thật ra có được thưởng tiền hay không cũng không quan trọng, ta mặc kệ an nguy của bản thân, không để ý tới nguy hiểm tính mạng mà truy tìm manh mối, chủ yếu là vì muốn báo thù cho các nạn nhân. Khi ta quay phim, người nhà nạn nhân từng đến trường quay, dáng vẻ đau khổ của bọn họ khiến ta lo lắng.”
Hàn Phi còn định nói thêm mấy câu kể khổ để cảnh sát tăng thêm tiền thưởng, điện thoại di động của hắn đột nhiên vang lên, trong nháy mắt tất cả cảnh sát đều nhìn về phía hắn.
“Khương đạo diễn?” Hàn Phi không rõ vì sao lúc này Khương Nghĩa lại gọi điện thoại cho mình. Để tránh cho cảnh sát hiểu lầm, hắn bắt điện thoại xong lập tức mở loa ngoài lên.
“Hàn Phi, ngươi đã xem buổi phát trực tiếp của Mạnh Trường Hỉ chưa? Vụ án này sắp được phá rồi, chúng ta chờ đợi rất đáng giá!” Khương đạo diễn hưng phấn vô cùng, việc quay phim lâm vào cục diện bế tắc, diễn viên chính bỏ diễn, người nhà nạn nhân đến gây rối, lúc trước hắn phải đón nhận áp lực công việc cực lớn.
“Ta đã xem rồi.” Hàn Phi nói nhỏ. Hắn không chỉ xem mà còn tham dự vào trong đó.
“Khi nào ngươi có thể quay về đoàn làm phim? Lần này chúng ta có thể cùng nhau tham gia thảo luận kịch bản, một màn livestream cuối cùng của Mạnh Trường Hỉ nếu có thể đưa lên màn ảnh tuyệt đối sẽ hot đến nổ tung!”
Khương đạo diễn đã bắt đầu suy nghĩ tới kịch bản, hắn giống như người khát khô đi trên sa mạc đột nhiên phát hiện ra ốc đảo, hơn nữa trên ốc đảo còn có một cái tủ lạnh đựng đầy bia.
“Tạm thời ta chưa thể trở về.” Hàn Phi cười khổ nói, “Ta đang ở cục cảnh sát, hiệp trợ cảnh sát điều tra vụ án lắp ghép thân thể người.”
“Ngươi… hiệp trợ cảnh sát?” Đầu óc Khương đạo diễn đột nhiên trống rỗng.
“Vẫn nên để cảnh sát nói chuyện với ngươi thì hơn.” Hàn Phi đưa điện thoại cho lãnh đạo của Lệ Tuyết, sau đó nhỏ giọng nói với vị lãnh đạo kia một câu:
“Bởi vì phải truy tìm manh mối nên đã mấy ngày nay ta không trở về đoàn làm phim. Bây giờ đạo diễn gọi ta trở về, ngài có thể nói tốt giùm ta mấy câu không?”
Lãnh đạo của Lệ Tuyết gật đầu, cầm điện thoại lên nói rõ ràng Hàn Phi đã cung cấp manh mối và hiệp trợ cảnh sát như thế nào, EQ của lãnh đạo rất cao, khen ngợi Hàn Phi đến mức hắn ngồi bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ ngại ngùng.
Ở đầu dây bên kia, nghe được lời cảnh sát nói, Khương Nghĩa hoàn toàn ngây ngốc.
Ta bảo ngươi đi nghiên cứu về vụ án để thể nghiệm cảm giác nhân vật, ta không bảo ngươi đi phá án nha!
Mất rất lâu Khương đạo diễn mới từ từ tiêu hoá được tin tức này, nhưng tâm tình hắn vẫn chưa bình phục trở lại, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp:
“Đồng… đồng chí cảnh sát, ngươi nhất định phải đối xử với Hàn Phi thật tốt nha, hắn chính là trụ cột của đoàn làm phim chúng ta đó!”
“Hàn Phi có trợ giúp rất lớn trong vụ án này, chúng ta làm việc xong sẽ thả hắn về, không ảnh hưởng đến việc quay phim của các ngươi. Ngoài ra… hy vọng khi quay phim các ngươi có thể quay cảnh sát đứng bên phe chính diện.”
“Đương nhiên, đương nhiên rồi!” Khương Nghĩa vỗ ngực cam đoan. Sau đó Khương Nghĩa lại trò chuyện với Hàn Phi mấy câu, dặn dò hắn ngày mai nếu có thời gian thì đến đoàn làm phim một chuyến.
Cúp điện thoại, Hàn Phi tiếp tục phối hợp với cảnh sát hoàn thành công tác điều tra còn lại. Nhưng hắn không hề hay biết cú điện thoại vừa rồi đã kích thích Khương Nghĩa tới cỡ nào.
. . .
Gọi điện thoại cho Hàn Phi xong, Khương Nghĩa lập tức bấm một số điện thoại khác nhưng đối phương không bắt máy, thế là hắn dứt khoát đón xe taxi chạy thẳng tới công ty truyền hình điện ảnh.