Chương 95: Hắn là ai?
Vừa chạy thật nhanh vào công ty, Khương Nghĩa vừa thở hồng hộc nói vào điện thoại: “Long tỷ, ta có chuyện rất quan trọng cần nói với ngươi!”
Tiến vào phòng hội nghị, Khương Nghĩa thấy trong phòng có mấy người mặc đồ tây đang thương thảo sự vụ với Long tỷ.
“Khương Nghĩa, ngươi đến tìm ta là vì đoạn video phát trực tiếp về vụ án lắp ghép thân thể người đúng không?” Long tỷ ngồi ở ghế chủ sự nói, “Chúng ta đã nhận được tin tức, hiện tại vụ án này đang rất hot sẽ khiến dư luận chú ý đến bộ phim chúng ta đang quay. Nhưng nước có thể nâng thuyền cũng có thể làm lật thuyền, nếu không khống chế được thế cục thì nói không chừng chúng ta sẽ lật thuyền trong mương.”
“Long tỷ, bây giờ ta đã nắm chắc một trăm phần trăm có thể quay bộ phim này thật tốt! Chỉ là ta có chuyện này nhất định phải báo cho ngươi.” Khương đạo diễn nghiêm túc nói.
“Chuyện gì? Ngươi ngồi xuống nói đi, đừng nóng nảy.”
“Ta muốn đổi nhân vật chính. A Thành không cách nào tạo được cảm giác của nam chính trong lòng ta, hắn không có khí chất của một người đã theo đuổi vụ án này suốt mười năm!”
Khương đạo diễn vừa nói ra lời này, toàn bộ phòng họp lâm vào yên tĩnh.
Lát sau mới có người lên tiếng: “Tuy bộ phim này không được đầu tư nhiều nhưng một trong những nhà đầu tư chính là công ty truyền hình điện ảnh Hàn Quang, nếu không để A Thành đóng vai chính, chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với việc bị rút vốn, hơn nữa bây giờ ngươi có thời gian đi tìm diễn viên chính phù hợp nữa sao? Ngươi có tiền mời người khác đóng sao?”
Khương Nghĩa không hề nhượng bộ, cương quyết nói: “Ta đã tìm được diễn viên nam chính phù hợp nhất, hắn chính là sự lựa chọn hoàn mỹ cho vai diễn này!” Vừa nói Khương Nghĩa vừa rút điện thoại ra, mở tư liệu của diễn viên lên. “Người này tên là Hàn Phi.”
“Hàn Phi? Chưa từng nghe nói tới.”
Long tỷ và mấy nam nhân mặc đồ tây châu đầu lại nhìn vào màn hình điện thoại, sau đó lầm rầm bàn bạc với nhau.
Lát sau Long tỷ đi tới trước mặt Khương Nghĩa hỏi: “Đẹp trai đó, đây là minh tinh mới nổi sao?”
“Không phải.”
“Vậy trước đó hắn từng có tác phẩm nào nổi danh trong giới?”
“Không có.”
“Hắn là người mới do công ty lớn nào đó bồi dưỡng?”
“Không tính là người mới, cũng không có công ty chủ quản.”
Nghe vậy, Long tỷ bị chọc giận đến bật cười: “Không nổi tiếng, không có tác phẩm, sau lưng cũng không có công ty đại diện nào, ngươi còn nói với ta muốn lựa chọn hắn? Chẳng lẽ hắn là người thân của ngươi?”
“Hắn không phải người thân của ta, nhưng hắn là nhân chứng quan trọng giúp cảnh sát phá được vụ án lắp ghép thân thể người!”
“Cái gì?!”
Không chỉ có Long tỷ, tất cả mọi người trong phòng hợp đều ngây ngẩn cả người.
“Hắn là nhân chứng.” Khương Nghĩa nhìn thẳng vào mắt Long tỷ. “Vụ án này có thể phá được cũng là nhờ hắn. Cảnh sát đang chuẩn bị mở hội nghị khen thưởng hắn là công dân tốt thấy việc nghĩa hăng hái làm, chính tai ta đã nghe cảnh sát xác nhận điều này!”
“Ngươi… muốn để cho người phá vụ án này đến diễn vai nhân vật chính?” Long tỷ trợn tròn mắt, tình huống này cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải.
Ngay sau đó, cả phòng họp loạn thành một đoàn.
. . .
Trong một tòa nhà cao tầng ở khu vực thành thị trung tâm, A Thành treo điện thoại trên cổ, đưa mắt nhìn đám mây đen bên ngoài cửa sổ.
“A Thành, ngươi đã đứng đó suốt hai tiếng đồng hồ rồi. Hay là bây giờ chúng ta đi tìm Khương đạo diễn đi. Bên phía công ty vẫn luôn không lên tiếng, tuy công ty đầu tư vào bộ phim này nhưng nếu ngươi chủ động bỏ diễn sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt…” Người đại diện nghiêm túc nói, “Chúng ta đi mời Khương đạo diễn ăn một bữa cơm rồi tâm sự một trận, chắc hắn sẽ bỏ qua thôi.”
“Mới có 46 tiếng trôi qua, ta không hiểu ngươi đang lo lắng cái gì.” A Thành khiển trách một câu, sau đó vô thức sờ vào túi. “A, điện thoại của ta đâu? Mau tìm điện thoại cho ta đi, có khi Khương Nghĩa đã gọi mà ta lại không hay biết!”
Nhìn dáng vẻ bối rối của A Thành, người đại diện khẽ thở dài, không tiện nhắc nhở.
Đêm qua khi A Thành đi ngủ, vì sợ Khương Nghĩa gọi tới nên hắn đã đeo điện thoại trên cổ, đến bây giờ cũng chưa hề tháo ra.
“Haiz… vậy nghe lời ngươi, chúng ta chờ thêm một chút.”
. . .
8 giờ 30 tối, Hàn Phi rời khỏi đại đội trinh sát hình sự, ăn tối đơn giản rồi trở về nhà.
Nhìn đống ảnh chụp dán đầy trên tường, Hàn Phi cũng lười thu dọn. “Kẻ ra tay giết người đều đã bị bắt lại, nhưng hung thủ chủ mưu sau màn lại chưa tìm được, đoán chừng ta sắp bị bươm bướm trả thù.”
Thở dài một tiếng, Hàn Phi tức giận lầm bầm. “Sống cho đàng hoàng không được sao, nhất định phải giày vò người khác như thế? Ngươi tài giỏi như vậy thì đi mà chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh ấy, cho nó chữa lành tâm hồn ngươi!”
Nhìn mũ trò chơi, Hàn Phi không nhịn được tưởng tượng tới tình cảnh bươm bướm tiến vào trò chơi âm phủ.
“Vừa hay các bạn hàng xóm của ta cũng rất khổ sở, nếu có thể kéo tên hung thủ khốn kiếp kia vào thế giới tầng sâu, ta có thể giúp mọi người giải tỏa tâm lý tuyệt vọng rồi. Hy sinh một tên sát nhân cuồng để chữa lành cho tất cả mọi người, nghĩ thế nào cũng thấy lời nha.”
Oan có đầu nợ có chủ, phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt, Hàn Phi cảm thấy việc này rất công bằng.
Sau khi tập luyện mấy chiêu thức chiến đấu Lệ Tuyết dạy, Hàn Phi lau mồ hôi trên thân rồi cầm sách lên xem.
“Rối loạn nhân cách thường bắt đầu từ khi còn nhỏ và định hình vào thời kỳ thiếu niên, kéo dài đến khi thành niên hoặc có khi cả đời. Xét về ý nghĩa thì rối loạn nhân cách cũng là một loại bệnh tinh thần…”
Khi người ta nghiêm túc học tập, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã gần tới 12 giờ đêm.
Hàn Phi nối dây ghim điện, sau đó đội mũ trò chơi lên. Khi mở mắt ra lần nữa, hắn đã xuất hiện trong một phòng khách lạnh lẽo.
“Đúng là có cảm giác về nhà.”
Trước khi chơi Hoàn Mỹ Nhân Sinh, Hàn Phi chẳng có lấy một người bạn nào. Hắn là loại người nhất định sẽ phải sống cô độc suốt cả quãng đời còn lại. Nhưng bây giờ dưới sự áp bách của trò chơi, Hàn Phi rốt cuộc đã học cách để trở nên “ưu tú” hơn.
Lần này tiến vào trò chơi, hắn mang theo một tâm tình rất đặc biệt và phức tạp.