Chương 42: Đánh nhau mang tiểu quỷ
Động tác ăn cơm của Hồ Ma chậm lại, nhất thời thay bà bà cảm thấy có chút không đáng.
Lại nghĩ tới Thôi Hiết Nhi kia cứ gây khó dễ với mình, trong lòng liền càng thêm tức giận.
Bà bà ta vốn là bị ủy khuất, ngươi còn muốn cứ làm khó ta?
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, thấp giọng nói với Tiểu Hồng Đường: "Tiểu Hồng Đường, ngươi sợ Nhị gia không?"
Tiểu Hồng Đường ngẩn ngơ, dùng sức gật đầu: "Ừm!"
Hồ Ma nghĩ nghĩ, lại nói: "Vậy ngươi có sợ những người khác không? Tỉ như những người ở bên trong điền trang kia?"
"Không sợ."
Tiểu Hồng Đường tựa hồ là nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: "Trên người bọn họ nóng hừng hực, Tiểu Hồng Đường không thích tới gần bọn hắn."
"Nhưng Tiểu Hồng Đường không sợ."
"Nhị gia không thể đụng vào, đụng vào sẽ phỏng tay, bọn hắn... Bọn hắn thì không phỏng tay."
"..."
"Vậy ta hiểu rồi..."
Hồ Ma im lặng suy nghĩ, đem một miếng thịt đưa lên, bỗng nhiên nói: "Muốn ăn không, muốn ăn thì lát nữa ngươi giúp ta một việc?"
Tiểu Hồng Đường ngơ ngác ngẩng đầu, không biết hắn muốn làm cái gì.
Hồ Ma lắc lư miếng thịt ở trên đũa, nói: "Làm tốt, thì miếng thịt này cho ngươi ăn!"
Con mắt của Tiểu Hồng Đường lập tức sáng lên, lên núi đao xuống biển lửa cũng đều nguyện ý.
...
...
"Ba gánh sáu thùng nước đã xong, có thể đi nghỉ ngơi rồi?"
Trở lại trang tử, Hồ Ma cùng Chu Đại Đồng đem nước đổ vào trong vạc, nhưng lại vẫn chưa được nửa vạc.
Bình thường mà nói, liên tiếp đổ sáu thùng nước vào thì cái vạc này đã sớm đầy rồi nhưng hiện tại lại bị múc đi tưới củ cải, đương nhiên còn rất ít, ngay cả dùng để nấu buổi trưa cũng đều không đủ.
Thôi Hiết Nhi thấy Hồ Ma đặt đòn gánh xuống muốn trở về phòng, lập tức giận không chỗ phát tiết, chợt đập mạnh đao bổ củi ở trong tay xuống, căm tức nhìn Hồ Ma nói: "Ta vừa mới nói là các ngươi phải đổ đầy vạc nước, ngươi không nghe thấy hả?"
"Bình thường thì sớm đã đầy rồi."
Hồ Ma nói: "Hôm nay đổ hẳn sáu thùng mà cũng không có đầy, cũng không biết có phải vạc bị lủng hay không, lật qua nhìn một cái?"
Đám tiểu đồng bọn ở xung quanh đều lặng lẽ ngẩng đầu lên, đang suy nghĩ có nên lật qua nhìn một cái hay không?
Thôi Hiết Nhi cũng bị lời nói kia làm cho tức giận, vừa cười vừa xoay cổ tay tiến lên, nói: "Trước đó ngươi nói trên người ngươi có tổn thương, cho nên không có luyện tập, hiện tại đã có thể đi gánh nước, vậy vết thương trên người cũng đã bình phục rồi. Thừa dịp hôm nay Nhị gia không có ở đây, ta phải xem cẩn thận ngươi học như thế nào."
Hồ Ma thở ra một hơi, nói: "Vậy ngươi tới đi!"
"Thật muốn động thủ sao?"
Các thiếu niên ở xung quanh, vẻ mặt đều hưng phấn, nhao nhao xông tới, ngược lại Chu Đại Đồng thấy thế, thì vội lặng lẽ lui qua một bên.
Thôi Hiết Nhi thấy Hồ Ma cũng không lùi bước, cũng có chút ngoài ý muốn, chợt trong lòng hung ác: "Đây chính là ngươi tự tìm, ăn phải thiệt thòi thì cũng đừng tìm Nhị gia khóc lóc..."
Âm cuối còn chưa nói xong, thì y đột nhiên phóng người vọt tới.
Động tác mau lẹ, lập tức liền phóng tới ba bốn mét, quyền thế nặng nề.
Các thiếu niên cũng không khỏi lấy làm kinh hãi: "Hồ Ma xong rồi, Hạt Nhi ca muốn ra tay thật đấy..."
"Trước thì đánh cháu của tộc trưởng, bây giờ thì lại nện cháu của bà bà..."
"..."
"Bịch!"
Nhưng trong lúc một đám đều không khỏi há hốc mồm, thì trong viện lại lặng yên nổi lên một trận âm phong, một quyền của Thôi Hiết Nhi đang đánh tới trên mặt của Hồ Ma, lại đột nhiên hai chân như bị vấp phải gì đó, lại trực tiếp té ngã ở trên mặt đất.
Chỉ có Hồ Ma có thể trông thấy, là Tiểu Hồng Đường chợt xuất hiện, ôm lấy hai chân của Thôi Hiết Nhi.
"Làm tốt lắm!"
Trong lòng của hắn tán thưởng Tiểu Hồng Đường một tiếng, theo đó xông tới, ánh mắt ra hiệu Tiểu Hồng Đường kéo hai chân của hắn ra, loáng thoáng lộ ra vật ở trong đũng quần, sau đó hắn nhấc chân lên liền đạp lên một cái.
... Dù sao Nhị gia nói, có thuốc mỡ, mặc kệ là tổn thương gì thì cũng sẽ điều trị thật tốt đúng không?
... Bình thường ta không luyện kỹ năng, nhưng những chiêu mà Nhị gia dạy, ta đều dụng tâm nhớ hết tất cả!
Với lại đã động thủ, cũng không có gì có nặng hay không, ngươi không phải bởi vì ta là cháu trai của quỷ bà bà nên nhìn ta không vừa mắt hay sao?
Ngươi không phải cũng nói là Hồ gia chúng ta nuôi tiểu quỷ hay sao?
Nói cho ngươi biết, ngươi nói đúng rồi!
Hai đời làm người cho nên hắn hiểu rõ, làm người không thể chủ động gây phiền toái, nên tránh được thì tránh, chỉ khi nào xác định không tránh thoát, thì chẳng bằng chủ động giải quyết vấn đề.
Càng chủ động, càng dễ dàng nghĩ ra được biện pháp.
Coi như là vì để bên trong cháo có thịt muối sớm một chút, hoặc là...danh tiếng của bà bà?
"Ta đánh chết ngươi..."
Thôi Hiết Nhi bị té ngã, quẳng cho đầu óc quay cuồng, ngay sau đó phía dưới tê rần, mặc dù có chút dễ chịu, nhưng cũng là vừa tức vừa vội, rống giận một tiếng, rồi đứng vọt lên, sau đó vung nắm đấm của mình lên.
Hồ Ma vội vàng lui về phía sau mấy bước, nhưng không thấy nắm đấm của Thôi Hiết Nhi rơi xuống.
Trong lòng thoáng nghi hoặc, thì nhìn thấy, Tiểu Hồng Đường thế mà đang cưỡi trên cổ của Thôi Hiết Nhi, hai cái tay nhỏ che kín mắt của y.
Các thiếu niên ở xung quanh không ai có thể có thể nhìn thấy Tiểu Hồng Đường, nhất thời chỉ cảm thấy bên trong khu nhà nhỏ này tràn ngập âm khí âm u, lông tơ không hiểu dựng lên, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy kinh ngạc, Thôi Hiết Nhi vấp một phát không nói, tại sao lại giống như bị quỷ mê, chỉ đứng nguyên tại chỗ như một con ruồi không đầu đi lòng vòng?
"Còn có thể như vậy?"
Hồ Ma có chút vui mừng ngoài ý muốn, Tiểu Hồng Đường so với hắn nghĩ còn có ích hơn!
Thừa dịp Thôi Hiết Nhi đang xoay quanh tại chỗ, hắn vội chạy tới, đấm một quyền vào bụng của gã.
Hỏa hầu của Thôi Hiết Nhi thật đúng là không yếu, bị một đá vào đũng quần thế mà không có việc gì, một quyền này hắn cũng không dám lưu tình, dùng toàn lực, nhưng lại không nghĩ rằng, một quyền này đánh ra, lô hỏa trong bụng đột nhiên bị dẫn động.
Mặc dù là hành động vô ý, nhưng quyền kình tăng mạnh.
Chỉ nghe "Bành" một tiếng, đã đánh Thôi Hiết Nhi phun ra một ngụm máu tươi, thân thể như bao tải rách bay ra ngoài, ngã đập vào tường của viện tử, bức tường cũng bị thủng một lỗ, sau đó y bay ra bên ngoài bức tường.
"Hả..."
Các thiếu niên cùng tuổi ở xung quang, tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh, trong viện khí lạnh cơ hồ sắp bị hút đi hết.
Tiểu Hồng Đường cũng bay ra mấy mét, lần này gây ra tai họa, cho nên nàng cuống quít trượt xuống đất, nhặt lên cái giỏ, sau đó liền chạy mất tăm.
"Ti..."
Hồ Ma cũng có chút ngoài ý muốn, sững sờ mấy giây, mới bỗng nhiên kịp phản ứng, cuống quít chạy ra bên ngoài bức tường: "Tại sao lại yếu như thế?"
"Ngươi tuyệt đối đừng chết nha Hạt Nhi ca..."